“Cậu chỉ muốn có một gia đình hay là muốn con người anh ta? Vị Ương, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.”
Mộ Thanh Hoan lo lắng nhìn Thẩm Vị Ương hỏi.
Thẩm Vị Ương ngẩn người, một lần nữa bị hỏi đến nỗi ngây ra.
Mộ Thanh Hoan thấy vẻ mặt này của cô thì cảm thấy thương hại thay cho Cố Trường Đình.
Nóng vội theo đuổi thời gian dài như vậy nhưng cái gì là của mình thì sẽ thuộc mình, còn nếu không phải của mình thì mãi mãi cũng không thuộc về mình.
“Vị Ương, cậu quay về cẩn thận suy nghĩ xem, nếu như trong quá khứ cậu thật sự yêu anh ta thì cho dù mất trí nhớ cậu cũng sẽ không quên được cảm giác tim đập thình thịch khi thích một người.”
sao?”
Thẩm Vị Ương nghe Mộ Thanh Hoan nói như vậy, trong lòng hơi hoảng hốt: “Thanh Hoan, cậu có ý gì chứ? Ý cậu là người tớ yêu trong quá khứ không phải là anh ấy
Mộ Thanh Hoan vừa muốn mở miệng thì đã bị Lục Vân Sâm đi đến ngắt lời: “Vị Ương, anh bảo lái xe đưa em về nhà.”
Mộ Thanh Hoan lườm Lục Vân Sâm một cái nhưng Lục Vân Sâm tựa như không nhìn thấy, tiếp tục nói với Thẩm Vị Ương: “Vị Ương, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, có một số việc cứ suy nghĩ từ từ là được, không cần quá để tâm vào những chuyện vụn vặt, cứ làm những gì mà em mong muốn.”
Anh ta bước lên vỗ nhẹ lên bả vai Thẩm Vị Ương, an ủi.
“Lục Vân Sâm, anh có ý gì chứ?”
Sau khi Thẩm Vị Ương rời đi, Mộ Thanh Hoan lập tức trừng mắt với Lục Vân Sâm, ép hỏi.
“Vừa rồi Cố Trường Đình gọi điện thoại cho cô ấy, nói ngày mốt sẽ đi đăng ký kết hôn, anh thật sự muốn thấy cô ấy kết với với kẻ khốn nạn như Cố Trường Đình hả?”
So với sự ích kỷ của Cố Trường Đình, dùng tính mạng của Thẩm Vị Ương để uy hiếp thì ngược lại Lãnh Hoài Cẩn cũng không đến nỗi xấu xa như vậy.
Nhưng mà nếu không phải bởi vì mấy đứa bé thì cô ấy vẫn cảm thấy Thẩm Vị Ương không nên chọn ai trong hai người này cả, cô xứng đáng ở bên cạnh người đàn ông
tốt hơn.
Lục Vân Sâm nhìn thấy dáng vẻ căm phẫn trào dâng của bà xã mình thì cười xoa xoa đầu cô ấy, yêu chiều nói: “Được rồi, biết ngay tính khí em luôn nóng nảy như
vậy.”
Mộ Thanh Hoan không vừa lòng ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh có ý gì? Tính khí nóng nảy gì? Lục Vân Sâm, anh nói rõ ra cho em.”
Lục Vân Sâm ôm cô ấy vào trong ngực, vuốt ve mái tóc của cô ấy như đang vuốt ve một con mèo con, khuyên giải: “Ý của anh là có một số việc vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, sức người không thể can thiệp được.”
Không đợi Mộ Thanh Hoan mở miệng, Lục Vân Sâm liền nói tiếp: “Vị Ương chỉ bị mất trí nhớ chứ không phải trí óc có vấn đề, em phải tin tưởng cô ấy, tin tưởng cô ấy có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất, đúng không?”
Cũng phải, Vị Ương luôn rất có chính kiến.
Buổi tối hôm nay cô ấy cũng đã ám chỉ rất nhiều rồi, còn lại phải xem thử Vị Ương có bằng lòng đưa ra quyết định này hay không.
Người ta vẫn thường nói người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, phải xem thử cô ấy có sẵn lòng tiến tới hay không.
Sau khi Thẩm Vị Ương về đến nhà, bật đèn lên, trong phòng khách trống rỗng im ắng đến đáng sợ.
Đây là căn hộ nhỏ nhất dưới danh nghĩa của cô nhưng sau khi dọn vào ở cô vẫn luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, tựa như thiếu thứ gì đó vậy.
Loại cảm giác giống đi đã có thứ gì đó vuột khỏi tầm tay không thể giải thích được này đã đeo bám cô hơn một năm nay từ khi cô mất trí nhớ và ra nước ngoài, có đôi khi khiến cuộc sống hàng ngày của cô khó mà yên ổn được.
Đột nhiên đôi khi sẽ có một cảm giác mất mát không thể hiểu nổi, thậm chí là đau khổ dâng lên trong lòng khiến cô chật vật đến mức không thể làm nổi việc gì
khác.
“Alô, Chris, có việc gì không?”
Ngay lúc cô đang ngắm nhìn ngọn đèn đến ngẩn người thì nhận được điện thoại của ông chủ.
Một giọng đàn ông dễ nghe vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Ngày mốt tôi tới nước A, đến lúc đó đừng quên hoan nghênh, chiêu đãi tôi đấy.”
Thẩm Vị Ương nhíu mày, cảm thấy hơi không vui: “Anh gọi điện thoại chỉ vì việc này?”
Chris tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng trả lời: “Đương nhiên, chẳng lẽ đây không phải là chuyện rất quan trọng sao?”
Thẩm Vị Ương: “… Anh thấy phải thì phải.”
“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước, bên chỗ tôi đã khuya lắm rồi, tôi muốn đi ngủ.”
Chris: “Đợi đã đợi đã, đừng cúp sớm như vậy, tôi còn có chuyện chưa nói xong mà.”
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của người đàn ông, Thẩm Vị Ương đành phải bất đắc dĩ đưa di động lên một lần nữa: “Có chuyện gì thì nói mau, tôi thật sự mệt gần chết rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Tuy rằng Chris là ông chủ của cô, là cổ đông sáng lập của Alice nhưng tính cách lại giống như một đứa trẻ to xác.
Lúc tâm trạng của Thẩm Vị Ương tốt thì sẽ cảm thấy anh ta vui tươi tựa ánh mặt trời, lúc tâm trạng phiền não thì người này sẽ khiến cô thấy vô cùng phiền toái.
Chris do dự trong chốc lát mới ấp úng hỏi cô: “Ella, có phải hôm nay cô đi hẹn hò với chồng chưa cưới của cô không?”
Cùng nhau ăn cơm tối hắn cũng coi như hẹn hò.
Địa điểm gì gì đó chắc cũng không quan trọng lắm.
Thẩm Vị Ương: “Phải, sao vậy?”
Cô không rõ vì sao Chris lại đột nhiên hỏi như vậy, giọng nói hơi có vẻ không kiên nhẫn.
Bây giờ cô không có tâm trạng nói chuyện, thầm muốn lẳng lặng vùi mình vào trong chăn, ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng so với một người đang phiền não như cô thì Chris lại có vẻ kích động: “Hai người hẹn hò? Hai người đã làm gì?”
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ trả lời với người đàn ông cố tình gây sự giống như một đứa trẻ to xác: “Chris, có chuyện gì xin anh mau nói đi, bây giờ tôi thật sự mệt gần chết rồi, muốn đi ngủ. Nếu anh không nói thì bây giờ tôi cúp điện thoại đây.”
Vừa nghe thấy cô nói muốn cúp điện thoại, Chris mới bắt đầu sốt ruột: “Tôi… tôi chỉ muốn hỏi cô, lần này cô quay về nước A là thật sự muốn kết hôn với anh ta
sao?”
Nếu là trước đây, Thẩm Vị Ương sẽ vô cùng bình tĩnh nói với anh ta, rằng đúng vậy, chúng tôi sắp kết hôn rồi.
Nhưng bây giờ cô lại không có cách nào nói với anh ta những lời đó.
Lúc này xuất hiện trước mắt cô không phải là khuôn mặt dịu dàng ôn hòa gần như chưa bao giờ cáu kỉnh của Cố Trường Đình mà là khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng u ám của anh Lãnh mà cô vừa mới gặp hôm nay.
“Ella, cô không thể kết hôn với anh ta.”
Trong lúc Thẩm Vị Ương ngẩn người vì sự chần chừ của mình thì giọng nói lo lắng của Chris đã vang lên ở đầu kia điện thoại.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới hoàn hồn, trong giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng, tựa như một con nhím xù lông khi đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm: “Vì sao, chuyện đó thì
có liên quan gì tới anh?”