“Dì ấy là dì Hoan Hoan của cháu, vốn dĩ là mẹ nuôi của cháu, nhưng trước đây cháu đã có bố nuôi rồi, vậy nên… vậy nên dì ấy cảm thấy kì quặc, mới bảo chúng cháu gọi
i ấy là mẹ.”
”
Cô bé cẩn thận giải thích với Thẩm Vị Ương, quả thực là thần trợ công, Mộ Thanh Hoan còn đang lo lắng không biết phải giải thích với Thẩm Vị Ương như thế nào.
Sau khi cô nhóc này nói như vậy, cô ấy bèn thuận theo đó xin lỗi Thẩm Vị Ương: “Thật xin lỗi Vị Ương, lúc đó mẹ bọn nhỏ không ở đó, tớ mới thuận tiện nói như vậy, sau lại khiến cậu hiểu lầm, tớ cũng không có giải thích nhiều.”
Sợ Thẩm Vị Ương tức giận vì bị mình lừa gạt, Mộ Thanh Hoan lại vừa vội vàng vừa có chút bi thương mà giải thích: “Mẹ đứa nhỏ là một người bạn rất tốt của tớ, khi đó tớ vừa mất đi cô ấy, vậy nên… vậy nên có chút không muốn nhắc đến, thật xin lỗi, tớ không cố ý đâu…”
“Không sao đâu, tớ hiểu mà..” Thẩm Vị Ương nắm lấy tay cô ấy an ủi nói: “Mẹ của đứa nhỏ nhất định là người bạn rất quan trọng với cậu, cũng không phải chuyện gì quá to tát, tớ sẽ không để trong lòng đâu.”
Ngược lại, trong lòng cô còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hóa ra Mộ Thanh Hoan không phải người to gan, còn dây dưa lằng nhằng với người anh em đã ly hôn của Lục Vân Sâm.
Đứa nhỏ còn đứng trước mặt mình, Thẩm Vị Ương sợ cô bé đau lòng bèn không nhiều lời về chuyện của mẹ cô bé nữa, đổi chủ đề hàn huyên về chuyện khác.
Nhưng Cổ Trường Đình không ngồi yên được nữa, cũng ngồi xuống trò chuyện cùng bọn họ.
Anh ta không thể để Mộ Thanh Hoan tiếp tục kéo Thẩm Vị Ương lại.
Anh ta khó khăn lắm mới có thể làm cho Thẩm Vị Ương quên đi chuyện quá khứ, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc vào lúc này được.
“Vị Ương, tối nay sau khi chúng ta ăn cơm xong rồi trở về, em gọi điện thoại cho bố mẹ anh đi, mẹ anh muốn hỏi một chút xem em có yêu cầu gì về hôn lễ hay
không.”
Lượng tin tức mà anh ta nói ra trong một đoạn này vô cùng lớn, tỏ vẻ mờ ám không rõ khiến Lãnh Hoài Cẩn hiểu lầm hiện tại Thẩm Vị Ương vẫn luôn ở bên cạnh anh ta,
lại nói cho Lãnh Hoài Cẩn biết chuyện anh ta sắp tổ chức hôn lễ cùng với Thẩm Vị Ương.
Lãnh Hoài Cẩn vừa mới chuẩn bị đi tới quả nhiên dừng bước chân lại, sau đó cười như có như không mà nhìn Cố Trường Đình nói: “Tôi nói sao mà nhìn tổng giám đốc Cố hiện tại có tinh thần như vậy, hóa ra là người có chuyện vui nên tâm trạng thoải mái.”
Cố Trường Đình cười nhạt, nét cười không hiện trong đáy mắt: “Cuối cùng cũng có thể kết hôn với Vị Ương, tôi đương nhiên rất vui vẻ.”
Lãnh Hoài Cẩn như suy tư gì đó mà gật đầu, ngay tại lúc mọi người cho rằng anh sẽ không nói gì nữa, anh mới không nhanh không chậm mà nói một câu: “Vậy chúc hai vị hạnh phúc, ngày kết hôn đừng quên mời tôi tới ăn cơm nhé.”
Khi anh nói lời này, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Vị Ương, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia vô hình trung mang đến cho Thẩm Vị Ương cảm giác áp lực cực lớn.
Là cô ảo giác sao? Vì sao cô lại cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn tuy ngoài miệng nói chúc phúc, nhưng thực ra không hy vọng cô kết hôn với Cố Trường Đình, thậm chí còn mong sau khi bọn họ kết hôn liền lập tức ly hôn vậy.
“Khụ khụ, ăn cơm trước đi.”
Lục Vân Sâm từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy trước mắt là khung cảnh xấu hổ kỳ lạ này bèn lên tiếng nói.
“Cô ơi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Tiểu Y Y nhanh hơn Cổ Trường Đình một bước kéo tay Thẩm Vị Ương đi về phía phòng bếp.
Cố Trường Đình có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng Tiểu Y Y có địch ý với anh ta.
Lại nói dù thế nào cũng là đứa trẻ mà mình nuôi lớn, hiện tại lại tỏ ra xa lạ như vậy với mình, Cố Trường Đình tất nhiên không thể không cảm thấy mất mát, nhưng anh ta
cũng hiểu rõ một điều, kể từ khi anh ta có tình ý với Thẩm Vị Ương, đã định sẵn là sẽ trở thành người xa lạ với mấy đứa trẻ này.
Anh ta không muốn mấy đứa trẻ mất mẹ, thế nhưng anh ta càng không muốn Thảm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Ngay cả khi năm đó Lãnh Hoài Cẩn làm ra những chuyện quá mức như vậy với Thẩm Vị Ương, cô vẫn cứ nhớ mãi không quên người đàn ông ấy.
Nếu hiện tại biết được nỗi khổ năm đó của Lãnh Hoài Cẩn, cô tha thứ cho anh chỉ là chuyện sớm muộn.
So với bị phụ bạc, phụ nữ càng yêu người anh hùng.
Mà Lãnh Hoài Cẩn tự nguyện hy sinh để trả giá cho anh trai, đó là thứ phẩm chất người thân giúp đỡ lẫn nhau mà Thẩm Vị Ương phải chịu cảnh tình thân lạnh nhạt từ nhỏ coi trọng nhất.
Với những chuyện cô đã trải qua, chắc chắn cô sẽ không trách móc nặng nề việc Lãnh Hoài Cẩn trả giá vì anh trai của mình.
Anh ta không thể để Lãnh Hoài Cẩn cướp mất cô từ bên cạnh mình.
Bọn họ phải đăng ký kết hôn ngay lập tức.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua sắc mặt Cổ Trường Đình dường như vừa hạ quyết tâm nào đó, chỉ cong môi cười cười, sau khi liếc mắt nhìn anh ta một cái đầy vẻ trào phúng thì bèn đuổi theo hai mẹ con cùng đến phòng bếp ăn cơm.
Cố Trường Đình, anh cho rằng chỉ có anh mới biết cách dùng hôn nhân níu giữ một người phụ nữ sao?
Tốt nhất anh nên đưa cô ấy đi đăng ký kết hôn sớm một chút, phát hiện niềm vui bất ngờ tôi chuẩn bị cho anh sớm một chút.
Mặc dù trong lòng có ý nghĩ “trả thù” như vậy, nhưng nghe bọn họ nói hai người định đi đăng ký kết hôn, Lãnh Hoài Cẩn vẫn cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Đặc biệt là sau khi ngồi vào bàn, Thẩm Vị Ương gọi điện thoại video cho bà Lục, lúc bà Lục không ngừng nhắc đến Cố Trường Đình.
Nhìn qua dường như bọn họ đã sớm tán thành Cố Trường Đình.
Vậy nên Thẩm Vị Ương, em mới mất trí nhớ một năm mà đã có thể dễ dàng yêu một người đàn ông khác, đi kết hôn cùng một người đàn ông khác sao?
Lãnh Hoài Cẩn chỉ ước có thể bóp nát cái ly trong tay, bữa cơm này thực sự có chút ăn không vào nổi nữa.
Lúc Thẩm Vị Ương trò chuyện với bà nội, thực ra cũng đã cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Lãnh Hoài Cẩn, giống như cảm xúc tức giận bị kìm nén nào đó.
Cô không rõ vì sao người đàn ông này lại tạo cho cô cảm giác áp lực lớn đến như vậy, khiến cô rất muốn chạy trốn.
Loại cảm giác không có nguyên do này làm cô hoảng hốt, cuối cùng chỉ có thể thông qua cuộc trò chuyện với bà, gần gũi với Cố Trường Đình hơn một chút mới có thể
giảm bớt sự lo âu chẳng rõ nguyên do này.
Cái này giống như là một vòng luẩn quẩn.
Cô càng dời sự chú ý lên người khác, Lãnh Hoài Cẩn càng không thể khống chế sự tức giận bị kìm nén của chính mình, sau đó cô càng muốn thông qua việc nói
chuyện với người khác để trốn tránh khỏi cảm giác hoảng hốt này…
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện qua video, cái cảm giác áp lực này vẫn còn đó, Thẩm Vị Ương thực sự không thể nhịn nổi, lấy cớ đi vào phòng vệ sinh một
chuyển.
khí.
Quả nhiên không lâu sau, Lãnh Hoài Cẩn liền theo kịp.
“Anh Lãnh, xin hỏi có phải anh rất ghét tôi không?”
Cô dựa lên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lãnh Hoài Cẩn bằng đôi mắt xinh đẹp, hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!