“Ngại quá, hôm nay là ngày kỉ niệm bé cưng trong bụng mình tròn sáu tháng, cho nên tớ muốn cả nhà cùng nhau chúc mừng, nếu cậu không ngại thì tới nhà tớ ăn cơm.
Nghe được lý do Mộ Thanh Hoan gọi điện thoại cho mình, Thẩm Vị Ương có chút kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến Mộ Thanh Hoan và Lục Vân Sâm không dễ dàng gì có được đứa bé này, kỷ niệm ngày bé cưng tròn sáu tháng cũng phải.
Nhưng cô đã hẹn trước với Lục Vân Sâm, vì thế đành phải gọi điện thoại cho Cố Trường Đình, hỏi anh ta có muốn tới nhà họ Lục ăn cơm không.
Đối với Cố Trường Đình mà nói, tới nhà họ Lục ăn cơm, còn ý nghĩa hơn so với hai người bọn họ một mình đi ăn ở bên ngoài, không cần suy nghĩ liền đồng ý.
“Chúc mừng anh nha, sắp được như ý nguyện rồi.”
Lúc anh ta chuẩn bị ra khỏi nhà, Cố Vãn Chu lại uống say khướt trở về.
Cố Trường Đình nhíu mày: “Em lại đi lêu lổng ở đâu đó?”
“Anh quản em làm gì.” Cố Văn Chu vung tay múa chân, lảo đảo đi về phía sofa, cuối cùng ngã trên sofa: “Hôm nay em rất vui vẻ, uống nhiều hơn một chút thì có làm
Cố Trường Đình nhíu mày càng sâu: “Phải, ngày nào em chả vui vẻ.”
Cho nên hầu như mỗi ngày cô ta đều uống say quắc cần câu.
Cố Văn Chu nghe anh ta nói như vậy thì chậm rãi mở đôi mắt tròn xoe như mèo, nhìn anh ta, nở nụ cười: “Anh, anh không vui sao? Thẩm Vị Ương đã quên Lãnh Hoài Cẩn rồi, cơ hội của anh đã tới, chuyện của anh rất nhanh thôi là có thể xác định rồi.”
”Nhưng anh nói thử xem, anh cũng quá mất thời gian rồi, đã một năm, anh không thể đường đường chính chính nghiêm túc theo đuổi người ta sao? Còn ở đây rụt rè
làm bạn bè, anh không được nha.”
Cố Trường Đình sợ cô ta cảm lạnh, liền ném chăn lên trên đầu cô ta: “Chuyện của anh không tới lượt em quan tâm, em quản tốt chính mình là được.”
Cố Văn Dư kéo chăn xuống, híp mắt nhìn anh ta: “Tức giận rồi sao, anh, anh không phải không được đấy chứ?”
Ánh mắt của cô ta hơi nhìn xuống phía dưới, ý vị thâm trường nhìn Cố Trường Đình nở nụ cười.
Lúc này Cố Trường Đình không có cách nào nhịn được, quay đầu rời đi: “Cố Văn Dư, nếu em muốn chết thì chết xa một chút, đừng ở đây chướng mắt anh.”
Anh ta không hiểu, tại sao bây giờ cô ta lại đột nhiên trở thành người như vậy, say rượu đánh nhau, nhảy nhót ngâm mình trong quán bar, từ một cô gái ngoan ngoãn
học giỏi trở thành một cô bé bị nhà trường đuổi học nhiều nhất, dường như có uẩn khúc gì trong đó.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này anh ta đều đau đầu.
Hiện tại anh ta đơn giản là không muốn nghĩ đến nữa.
Có cái gì hay để nghĩ chứ.
Cô ta thích gì được đó, đây là do cô ta lựa chọn, cô ta nên có trách nhiệm với bản thân mình.
“Cố Trường Đình!”
Cố Văn Dư không ngờ lúc này Cố Trường Đình ngay cả lời vô nghĩa cũng không thèm nói, lập tức bước đi, cô ta vội vàng nhảy xuống khỏi sofa định đuổi theo anh ta.
“Cố Trường Đình anh quay lại cho em! Cố Trường Đình!”
Do không đứng vững, cô ta ngã ở trước sofa, mà Cố Trường Đình, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại nhìn cô ta lấy một cái.
Cuối cùng cô ta suy sụp nằm trên sofa khóc lớn.
Có phải là không còn cách nào, không còn cách nào ngăn cản anh cùng Thẩm Vị Ương ở bên nhau hay không.
Cố Trường Đình, Thẩm Vị Ương có cái gì tốt hả, khiến anh phải tự hạ mình làm loại chuyện thấp hèn, không biết xấu hổ như này chứ.
Cô với Lãnh Hoài Cẩn có bốn đứa con rồi, anh cho là cô ấy mất trí nhớ thì bọn họ có thể hoàn toàn không có quan hệ sao?
“Vị Ương!”
Lúc Mộ Thanh Hoan nhìn thấy Thẩm Vị Ương đến, lập tức chạy chậm lại ôm lấy cô, mí mắt Lục Vân Sâm giật giật, sợ đứa nhỏ xảy ra vấn đề.
“Bà cô của tôi ơi, em có thể chậm một chút không?”
Mộ Thanh Hoan không để ý tới anh ta, chỉ trò chuyện cùng Thẩm Vị Ương: “Vị Ương, tại sao bây giờ cậu mới đến thăm tớ, cậu có biết là tớ rất nhớ cậu không.”
Thẩm Vị Ương chú ý tới ánh mắt của Lục Vân Sâm, lập tức tới đó cô ấy, sau đó mới trả lời: “Tớ vừa trở về mấy ngày trước, muốn dọn dẹp lại căn hộ bên kia một chút, lại bị lệch múi giờ, cho nên đến trễ, tha lỗi cho tớ có được không?”
Mộ Thanh Hoan giả vờ miễn cưỡng nhìn cô một cái: “Được rồi, không làm khó dễ cậu nữa.”
Mặc dù Lục Vân Sâm không có ấn tượng tốt với Cố Trường Đình, nhưng hiện tại anh ta là chồng chưa cưới của Thẩm Vị Ương, có liên quan đến Thẩm Vị Ương, cho nên vẫn cho anh ta chút mặt mũi, hỏi han vài câu rồi dẫn anh ta đến sofa bên kia ngồi.
Thẩm Vị Ương đó Mộ Thanh Hoan ngồi xuống ghế sofa bên kia, nhìn cái bụng lớn của Mộ Thanh Hoan, Thẩm Vị Ương cảm khái: “Đứa bé cũng lớn như vậy rồi, thời gian
trôi qua nhanh thật.”
Mộ Thanh Hoan cụp mặt nhìn bụng mình, cũng có chút cảm khái: “Trước kia chưa bao giờ nghĩ tớ sẽ mang thai”
Cô ấy nghĩ mình không thể mang thai nữa nên không ngừng đẩy Lục Vân Sâm ra khỏi mình.
Không ngờ ông trời thương xót cô, cho cô có được hạnh phúc như hiện tại.
Thẩm Vị Ương nhìn một vòng, hỏi: “Y Y và Tử Niệm đâu? Bọn nhỏ chưa tới sao?”
Lúc cô nhắc đến Y Y và Tử Niệm, sắc mặt Cổ Trường Đình hơi thay đổi một chút, khẩn trương nắm chặt tách trà.
Cô biết sự tồn tại của Y Y và Tử Niệm sao? Lúc cô biết, cô sẽ khôi phục trí nhớ chứ? Cô sẽ nhớ lại Lãnh Hoài Cẩn sao?
Vẻ mặt Lục Vân Sâm vừa bình tĩnh lại có chút xấu hổ.
Nhưng Mộ Thanh Hoan rất tự nhiên nói: “Ở chỗ chồng cũ của tớ, nếu cậu muốn gặp bọn nhỏ, bây giờ tớ liền gọi điện cho chồng cũ, bảo anh ta đưa bọn nhỏ tới đây
được không?”
Chồng cũ?
Cố Trường Đình nghe Mộ Thanh Hoan nói vậy, cũng đại khái đoán được một chút, nhìn Lục Vân Sâm, quả nhiên sắc mặt Lục Vân Sâm rất khó coi.
Không nói tới Lục Vân Sâm và Cố Trường Đình, Thẩm Vị Ương bị lừa, lúc này cảm thấy Mộ Thanh Hoan rất to gan.
Cô liếc nhìn sắc mặt của Lục Vân Sâm một cái, sau đó nói với Mộ Thanh Hoan: “Vẫn là, vẫn là không cần, lần sau Y Y và Tử Niệm tới gặp cậu, tớ lại đến thăm bọn
nhỏ.”
đây.
Bảo chồng cũ đưa con đến nhà chồng hiện tại, Mộ Thanh Hoan cũng rất to gan.
Nhưng mà điều này có phải chứng minh rằng, quan hệ của Mộ Thanh Hoan và chồng cũ không tệ nhỉ?
Cô không nghĩ tới, năm trước khi cô ra khỏi sân bay thì gặp người phụ nữ này, tự nhiên lại trở thành chị dâu của cô.
Không phải nói người phụ nữ đã sinh con, ly hôn là không tốt, nhưng người già không thể chấp nhận chuyện này được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!