“Nếu thấy khó chịu thì đừng nghĩ nữa.”
Ánh mắt Lục Vân Sâm tối sầm lại khi nhìn thấy chiếc đồng hồ cô đang nắm chặt trong tay.
“Ai đã đưa cho em chiếc đồng hồ này?”
Lãnh Hoài Cẩn?
Không phải đã nói sau khi Vị Ương tỉnh lại, quên đi quá khứ thì anh ta không được dây dưa với em ấy nữa sao? Tại sao anh ta còn để lại cho em ấy một chiếc đồng hồ?
Lãnh Hoài Cẩn, anh ta còn có mặt mũi vọng tưởng đến tình cảm của hai người sao?
Trước đây, khi chưa biết Thẩm Vị Ương là em gái của mình, Lục Vân Sâm đã cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn rất cặn bã, huỷ hoại người phụ nữ đã thật lòng yêu mình. Nay biết được Thẩm Vị Ương là con gái của chú út nhà mình, anh ta lại càng ghét cay ghét đắng Lãnh Hoài Cẩn.
Giờ đây, thấy Lãnh Hoài Cẩn vẫn còn tơ tưởng đến Thẩm Vị Ương, anh ta rất tức giận.
Cho dù là Lãnh Hoài Cẩn hay Cố Trường Đình, anh ta đều không muốn Thẩm Vị Ương có bất kì dính dáng đến người nào cả. Cả hai người đều không phải người tốt đẹp
gì, họ chưa bao giờ đứng dưới vị trí của cô để suy nghĩ cho cô.
“Anh, anh có nhận ra chiếc đồng hồ này không? Nó là của ai vậy?” Thấy Lục Vân Sâm có phản ứng mạnh như vậy, Thẩm Vị Ương lập tức hỏi.
Lục Vân Sâm lúng túng tránh đi ánh mắt của cô, nói: “Dù sao cũng không giống thứ đồ tốt đẹp gì. Người để lại chiếc đồng hồ này đang mắng em đó.” Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Mắng em?”
Lục Vân Sâm nói linh tinh, bôi đen người em rể nào đó khiến anh ta ngứa mắt.
“Đúng vậy. Đồng hồ khi mắng người sẽ có ý là gái điếm. Người đó tặng em một chiếc đồng hồ hỏng, nhất định là đang mắng em.”
Mặc dù Lục Vân Sâm đã nói rất uyển chuyển nhưng Thẩm Vị Ương cũng hiểu được ý của anh ta, sắc mặt cô cũng trở nên khó chịu.
“Thì ra là như vậy. Em đang nói, ai lại rảnh rỗi nhét đồng hồ hỏng vào túi áo bệnh nhân của em. Thật là vô vị.”
Lục Vân Sâm: “… Đúng vậy. Thật vô vị. Anh nghĩ đó chắc là trò đùa ác ý của cô ý tá nào đó thôi. Em đưa đồng hồ cho anh đi. Ngày mai, anh sẽ đến bệnh viện hỏi
cho.”
Anh ta ra vẻ căm phẫn, tức giận nói: “Thật sự quá đáng, trò đùa như vậy thật sự quá nhàm chán.”
Quả nhiên, Thẩm Vị Ương đã bị anh ta lừa, lập tức đưa đồng hồ cho anh ta.
“Em đã quên hết chuyện trong quá khứ, cũng không muốn nghĩ về nó nữa. Nếu như tìm ra ai để lại đồng hồ thì cũng không cần làm khó người ta, nói không chừng là do người ta bất cẩn làm rơi ở đây thôi.”
Nếu như là người khác thì chắc chắn là do bất cẩn làm rơi đồ, còn nếu như là Lãnh Hoài Cẩn thì đó chắc chắn là cố ý. Lục Vân Sâm siết chặt chiếc đồng hồ trong tay và
nghĩ trong lòng.
Không nói về chiếc đồng hồ nữa, Lục Vân Thâm đề nghị với Thẩm Vị Ương: “Trước đây, em vốn định ra nước ngoài học thiết kế thời trang, nhưng lại không may bị tai nạn xe. Giờ em có muốn tiếp tục ra nước ngoài học tập, đổi sang sống ở một thành phố khác để làm mới tâm trạng không?”
Đây là ý tưởng do Mộ Thanh Hoan đã gợi ý cho anh ta.
Cả hai người Cố Trường Đình và Lãnh Hoài Cẩn đều không thích hợp với cô. Nếu cô tiếp tục ở lại trong nước, hai người này nhất định sẽ không ngừng quấy rầy cô.
Đặc biệt là Lãnh Hoài Cần, nếu Thẩm Vị Ương còn ở đây, anh ta sẽ không khống chế được bản thân mà chạy đến gặp cô.
Nếu không phải như vậy thì anh ta đã không âm thầm bỏ chiếc đồng hồ vào túi của Thẩm Vị Ương khi cô vừa xuất viện.
Thanh Hoan nói rất đúng, đã đâm lao thì phải theo lao, nếu Thẩm Vị Ương đã quên hết tất cả chuyện trước đây, vậy thì cô nên đến một nơi khác, hoàn toàn bắt đầu lại
từ đầu.
Ít nhất là khiến Lãnh Hoài Cẩn không thể tìm thấy cô trong thời gian một năm.
Sau khi cô hoàn toàn hồi phục, mọi chuyện sẽ thuận theo duyên số.
Giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn còn có bốn đứa con, cho dù cô đã quên đi quá khứ, nhưng định mệnh đã an bài hai người sẽ mãi mãi dây dưa không dứt.
Sau khi Thẩm Vị Ương nghe Lục Vân Sâm nói như vậy thì có chút sửng sốt: “Trước khi mất trí nhớ, em thật sự đã học thiết kế thời trang sao?”
Lục Vân Sâm lấy một chiếc Ipad mới đưa cho cô: “Em có thể thử xem. Cho dù e đã mất đi trí nhớ, nhưng chắc chắn trí nhớ cơ bản của em vẫn còn đó. Trước đây, em vẽ
rất tốt.”
Thẩm Vị Ương cầm lấy bút cảm ứng rồi tuỳ tiền vẽ mấy nét lên Ipad. Cô không khỏi kinh ngạc khi thấy đường nét cô vẽ rất uyển chuyển, mềm mại. Những người không có kĩ năng hội hoạ sẽ vì những lý do khác nhau như không thường xuyên luyện tập hay bị run tay mà nét vẽ bị run và không chắc chắn, chứ không hề giống với nét vẽ uyển chuyển, mượt mà này của cô.
Trong lòng Thẩm Vị Ương đã tin quá nửa.
Lục Vân Sâm trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vươn tay xoa tóc Thẩm Vị Ương rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, làm quen với môi trường sống. Anh
cũng đi nghỉ ngơi một lát đây. Lúc nào suy nghĩ xong chuyện xuất ngoại thì nói với anh, anh sẽ sắp xếp cho em.”
Thẩm Vị Ương gật đầu. Sau khi Lục Vân Sâm đi khỏi, cô ngẩn người nhìn chiếc Ipad trong tay. Dường như cô rất quen thuộc với việc vẽ vời này, quen thuộc đến mức dường như nó đã trở thành bản năng của cô.
Cùng lúc đó, xe của Lãnh Hoài Cẩn đang đỗ ngay bên ngoài biệt thự nhà họ Lục. Anh đã uống rất nhiều rượu, say khướt yên lặng ngồi trong xe. Ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Thẩm Vị Ương, ánh mắt anh ảm đạm, anh biết lẽ ra anh không nên đến đây.
Nhưng hôm nay, sau khi biết được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, dường như chỉ khi ở chỗ của cô anh mới cảm thấy được an ủi một chút.
Cho dù không gặp được cô, nhưng chỉ cần nhìn cô từ xa, anh đã rất mãn nguyện rồi. Đến cuối cùng anh vẫn không thể buông bỏ cô.
Hiện giờ anh phải kiềm chế không xuất hiện trước mặt cô, nếu để cô nhìn thấy anh chắc chắn cô sẽ bị kích thích.
Khương Bá đã không tính toán chuyện cũ, khó khăn lắm mới giải được cổ trùng Tình Ty Đằng cho cô, bọn họ không thể để nó thất bại trong phút chót được. Tâm trạng Lãnh Hoài Cẩn ngổn ngang thu lại ánh mắt, tay siết chặt vô lăng.
Lúc này, Lục Vân Sâm gõ vào cửa xe anh.
Anh vừa bước xuống xe liền bị Lục Vân Thâm đấm cho một cú. Với phản ứng nhanh nhạy của mình, Lãnh Hoài Cẩn hoàn toàn có thể tránh được cú đấm này nhưng anh
không làm vậy, anh tình nguyện chịu cú đấm này.
“Xin lỗi.”
Người bị đấm là anh, người xin lỗi trước cũng là anh. Câu xin lỗi này không phải để xin lỗi Lục Vân Sâm, người anh muốn xin lỗi là Thẩm Vị Ương. Xin lỗi, lẽ ra anh không
nên tự ý đến gặp cô.
Lục Vân Sâm và Lãnh Hoài Cẩn đã quen biết nhau nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Vân Sâm nhìn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần này của anh, tâm trạng anh ta rất phức tạp. Cuối cùng anh ta thở dài, trả lại đồng hồ cho Lãnh Hoài Cẩn.
“Là cậu đã để chiếc đồng hồ này vào túi áo em ấy đúng không? Lãnh Hoài Cẩn, cậu muốn làm gì?”
Lãnh Hoài Cẩn không nói gì, lặng lẽ nhận lấy chiếc đồng hồ, nắm chặt trong tay.
Lục Vân Sâm nói tiếp: “Cậu không cần phải bận tâm về em ấy nữa. Nếu như cậu không muốn nuôi bốn đứa trẻ, nhà học Lục chúng tôi cũng có thể nuôi được.”
“Nếu muốn tốt cho em ấy, cậu bắt buộc phải cắt đứt hoàn toàn với em ấy. Điều này cậu buộc phải hiểu rõ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!