“Cố Trường Đình, tôi luôn tin tưởng anh, cũng rất cảm ơn anh, nhưng..”
“Nhưng em không thể đáp lại tình cảm của anh đúng không?” Cố Trường Đình từ tốn dùng khăn giấy lau vết rượu vang trên mặt mình, rồi giễu cợt nhìn Thẩm Vị Ương: “Nhưng Vị Ương à, ngoài điều này ra thì anh chẳng cần gì cả. Em đã mặc định phải nợ anh cả đời.”
Thẩm Vị Ương nhìn người đàn ông trước mặt dù chật vật đến mấy vẫn giữ được vẻ tao nhã, khiến tức giận trong lòng không thể nào trút ra được.
Cố Trường Đình đang bắt đầu bắt cóc cô về mặt đạo đức.
Nhưng cô không thể phản kháng, bởi vì cô thực sự đã nợ anh ta quá nhiều.
“Anh cấy cổ trùng vào người tôi là muốn làm gì?”
Cô dần siết chặt bàn tay đang để trên chân, kiềm chế cảm xúc hỏi anh ta.
Cố Trường Đình nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô thì cười đáp: “Em biết anh muốn làm gì mà.”
“Lãnh Hoài Cẩn không hề đối tốt với em, em tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta có ích lợi gì. Dưa hái xanh không ngọt, em cần gì phải hành hạ chính mình.”
Sắc mặt Thẩm Vị Ương lạnh lẽo: “Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, chứ không phải là lý do để anh hãm hại tôi.”
Bây giờ cổ trùng này như muốn lấy mạng cô.
Cố Trường Đình đối xử với cô như vậy, hoàn toàn không phải là đang quan tâm cô.
Cô biết một người không thể nào đối tốt mãi với ai đó mà không cầu mong gì cả, nhưng đây là Cố Trường Đình, người mà cô từng cho rằng là bạn thân nhất của
mình.
Bây giờ anh ta lại đột ngột phản bội cô, không coi trọng mạng sống của cô.
Cô không chấp nhận nổi.
Trong lòng Thẩm Vị Ương rất mâu thuẫn.
“Vị Ương, anh cũng không muốn em xảy ra chuyện, Tinh Ty Đằng không phải là loại cổ độc khó giải.”
Cố Trường Đình lạnh nhạt nhìn cô.
“Muốn mở chuông cần phải tìm người buộc chuông. Nếu vì Lãnh Hoài Cẩn mà Tinh Ty Đằng phát tác, vậy thì em chỉ cần rời khỏi Lãnh Hoài Cẩn thì nó sẽ tự khắc không
phát tác nữa.”
Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn anh ta như người xa lạ: “Anh cho rằng tôi sẽ tin lời anh à?”
Trước đây cô trúng Tình Ty Đằng là vì quá tin tưởng, không hề phòng bị anh ta.
“Cố Trường Đình, tôi rất biết ơn anh về những chuyện trước kia, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho anh về việc anh lợi dụng lòng tin mà tôi dành cho anh để làm ra chuyện hèn hạ như vậy.”
Cô cầm túi xách đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Sau này chúng ta đừng gặp lại nữa. Tôi sẽ mau chóng tìm luật sư để tách A Nặc ra khỏi sổ hộ khẩu của anh.”
Lãnh Hoài Cẩn là người xấu xa, vô liêm sỉ, nhưng Cố Trường Đình cũng không phải là người tốt lành gì.
Nếu so sánh thì A Nặc đi theo Lãnh Hoài Cẩn sẽ an toàn hơn.
Dù gì Lãnh Hoài Cẩn cũng là bố ruột của A Nặc.
Cố Trường Đình không những không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho A Nặc, mà bây giờ anh ta còn dùng Tinh Ty Đằng với cô, khiến cô lo lắng sau này anh ta sẽ gây bất
lợi cho A Nặc.
vang.
Cố Trường Đình nhìn Thẩm Vị Ương rời đi, nhưng không đuổi theo mà lẳng lặng ngồi đó, nhìn bóng lưng nổi giận bỏ đi của cô mà nhàn nhã nhấp một ngụm rượu
Anh ta vẫn thích dáng vẻ hoạt bát của cô.
Cuối cùng cô đã không còn đối xử khách sáo xa cách như một hình nộm với anh ta nữa.
“Cảm ơn, tôi đã ra ngoài rồi.”
Điện thoại rung lên, trên màn hình thông báo có tin nhắn đến.
Cố Trường Đình nhắn lại: “Được, nói cho tôi biết bí mật của Lãnh Hoài Cẩn và Hà Sở mà anh đã nói lúc trước, sau này chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Một bức ảnh nhanh chóng được gửi đến.
Đó là clip nóng của Lãnh Hoài Cẩn và Hà Sở.
Cố Trường Đình liếc nhìn vài lần, rồi chán ghét quay đi chỗ khác, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
Thảo nào.
Thảo nào Tình Ty Đằng lại bị phát tác nặng như vậy.
Lãnh Hoài Cẩn ơi Lãnh Hoài Cẩn, cho dù đàn ông không thể kiểm soát thân dưới của mình, nhưng anh cũng xứng theo đuổi Vị Ương lần nữa ư? Lần này anh đã hoàn
toàn rút khỏi cuộc chơi rồi.
“Đừng đắc ý quá sớm, người này không phải là cậu ta, mà là tôi.”
Khi Cố Trường Đình đang đắc ý, đầu bên kia lại gửi tin nhắn đến.
“Nhưng là ai không quan trọng, miễn sao ngoài cậu ta thì người khác kể cả Thẩm Vị Ương đều cho rằng người này là cậu ta là được.”
“Cháu xin lỗi, xin lỗi! Bà không sao chứ?”
Khi Thẩm Vị Ương đi xuống cầu thang nhà hàng đã vô tình va phải một bà lão.
Cô giật mình, vội vàng vươn tay đã bà cụ hỏi bà ta có sao không.
Nhưng lúc nhìn thấy gương mặt của bà cụ, sắc mặt cô bỗng trở nên cứng đờ.
“Bà cụ Lục!”
Cô lùi lại một bước để kéo dài khoảng cách, nhìn bà cụ trước mặt bằng ánh mắt xa cách.
Hốc mắt bà cụ đã ươn ướt nhìn cô, định vươn tay sờ mặt cô: “Vị Ương, cháu gái ngoan, bà nội…”
“Bà cụ Lục, tôi đã không còn là trẻ con nữa.” Thẩm Vị Ương lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với bà ta: “Càng không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lục các
người.”
Bà cụ Lục rơm rớm nước mắt nhìn cô: “Vị Ương, đừng giận bà nội, bà nội đã nghe nói về chuyện của cháu, bây giờ cháu đang cần bà nội giúp đổ.”
Thẩm Vị Ương thờ ơ nhìn bà ta: “Cho nên bà cố ý tới đây tìm tôi à?”
Bà cụ còn chưa kịp trả lời, cô đã dửng dưng bước về phía trước.
“Tôi đã không còn lời nào để nói với nhà họ Lục mấy người nữa, bố tôi đã chết rồi, bây giờ tôi càng không có quan hệ gì với các người.”
Thấy thái độ của cô, bà cụ Lục đành phải nuốt lại những lời vốn đã đến bên miệng, sau đó lọm khọm đã lấy eo mình.
“Ôi chao, đau quá, eo của tôi!”
Nghe thấy tiếng kêu đau của bà cụ, Thẩm Vị Ương mới dừng bước quay đầu lại nhìn bà ta: “Bà sao vậy?”
Bà cụ Lục chỉ lo đã lấy eo rên rỉ, như thể đau đến mức khó mà nói ra một câu trọn vẹn.
Chẳng lẽ vừa nãy mình đã va đau bà ư?
Suy cho cùng, Thẩm Vị Ương vẫn là người kính giả yêu trẻ nên đã bà cụ ra ngoài: “Để tôi đưa bà đi bệnh viện trước đã.”
Ở nơi mà cô không nhìn thấy, bà cụ Lục đã nở nụ cười đạt được mục đích.
Nhưng khi cất tiếng, giọng nói lại rất “yếu ớt“: “Vậy thì làm phiền Vị Ương rồi.”
Thẩm Vị Ương lạnh mặt giải thích: “Bà đừng nghĩ gì nhiều, cho dù hôm nay tôi gặp phải bà lão khác cũng sẽ giúp đỡ.”
Bấy giờ ánh mắt của bà cụ Lục mới tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!