“Tổng giám đốc Lãnh, đây là toàn bộ video giám sát ở sảnh tiệc nhà chính vào hôm đó, muộn như vậy rồi mà anh vẫn muốn xem sao?”
ong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lãnh Thị, Vệ Trạch bước vào đưa USB đã copy toàn bộ video giám sát cho Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn cắm vào mở ra: “Camera giám sát hôm đó có điểm mù không?”
Vệ Trạch: “Có ạ, camera chỉ quay ở sảnh tiệc, còn phòng ngủ của các cậu chủ ở trên tầng hai và những nơi nói chuyện đều không có camera giám sát.”
Lãnh Hoài Cẩn rút USB ra trả lại cho Vệ Trạch: “Lãnh Hoài Sân biết rất rõ về điểm mù của camera giám sát ở nhà chính, nên camera không quay được anh ta. Cậu đi tìm
danh sách khách mời ra vào nhà chính ngày hôm đó, nếu cần thiết thì tìm Đường Duy hack tài khoản xã hội của bọn họ, tìm ra một số video mà bọn họ đã quay vào hôm đó,
xem thử liệu trong video có thể tìm ra dấu vết của Lãnh Hoài Sân hay không.”
Vệ Trạch bị sốc trước hành động này của Lãnh Hoài Cẩn, phải mất một lúc sau mới phản ứng lại: “Tổng, tổng giám đốc Lãnh, anh cho rằng hôm đó Nhị gia cũng đến dự tiệc mừng thọ của bà cụ ư? Chuyện bà cụ đột nhiên bị tiêm insulin ngất xỉu là do Nhị gia làm sao?”
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Cậu điều tra theo hướng này đi, tra rõ thử xem hôm đó ngoại trừ tiêm insulin cho bà cụ thì Lãnh Hoài Sân còn làm gì nữa không? Kể cả việc anh ta đã tiếp xúc với ai cũng phải tra rõ cho tôi.”
Dứt lời anh lại bổ sung thêm một câu: “Cậu cũng cần phải lấy video có mặt tôi, người không biết Lãnh Hoài Sân đều rất khó phân biệt tôi và anh ta.”
Hôm đó Lãnh Hoài Sân có thể trà trộn vào sảnh tiệc là vì anh ta có khuôn mặt giống hệt anh.
“Bên Ám Dạ đã hỏi ra gì chưa?” Sau mội hồi ngẫm nghĩ, Lãnh Hoài Cẩn bỗng cất lời hỏi.
Vệ Trạch lắc đầu: “Anh ta không chịu nói gì cả.”
“Nhưng mà tổng giám đốc Lãnh, anh nói thử xem Nhị gia có âm mưu gì? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”
Trước đây, quan hệ giữa hai anh em Lãnh Hoài Sân và Lãnh Hoài Cẩn luôn rất tốt. Lãnh Hoài Sân không giống như người biết giả chết nhiều năm như vậy, vừa quay về
đã muốn đối địch với Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn chưa từng làm điều gì có lỗi với anh ta.
Thậm chí để giữ lại máu mủ cuối cùng của mình mà anh còn cắt đứt quan hệ ầm ĩ đòi ly hôn với Thẩm Vị Ương, khiến mọi chuyện trở nên rối ren như lúc này.
Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh nhạt: “Nếu như tôi biết anh ta định làm gì thì bây giờ đâu cần phải mất nhiều công sức đi tra hỏi anh ta như vậy.”
Lãnh Hoài Sân không nhắm vào anh, nhưng chắc chắn anh ta muốn cản trở anh làm điều gì đó, nên mới nghĩ cách đối phó anh, thậm chí trước đó khi bắt cóc hai đứa trẻ còn muốn giết anh ngay tại chỗ.
Đợi đã, bắt cóc, Hà Sở.
Lãnh Hoài Cẩn liền gọi cho Vệ Trạch: “Cậu đến nhà họ Lạc tìm Hà Sở, nói tôi có chuyện muốn hỏi cô ta.”
Trước đó Hà Sở đã cùng Lãnh Hoài Sân lên kế hoạch bắt cóc, nói không chừng Hà Sở có thể biết được nhiều chuyện về Lãnh Hoài Sân.
Một lúc sau, Vệ Trạch gọi cho anh nói Hà Sở đã sớm biến mất, không còn ở nhà họ Lạc nữa.
Hình như nhà họ Lạc đã cho cô ta một khoản tiền rồi đuổi cô ta đi.
Lãnh Hoài Cẩn: “Phải người đi tìm, nhất định phải tìm được Hà Sở!”
Sau khi cúp điện thoại của Vệ Trạch, anh đã gọi cho Lãnh Diệp ngay: “Ngày mai khi thẩm vấn Lãnh Hoài Sân thì tiện thể hỏi về tung tích của Hà Sở luôn.”
Anh linh cảm rất có khả năng việc Hà Sở đột ngột rời khỏi nhà họ Lạc là có liên quan đến Lãnh Hoài Sân.
Rốt cuộc Lãnh Hoài Sân muốn làm gì?
Lãnh Hoài Cẩn nhìn đồng hồ võ nát mà mình đang nắm trong tay, đáy mắt hiện lên tia khó hiểu.
Anh đã dùng mảnh đất ở vùng ngoại ô phía tây để trao đổi địa chỉ hiện tại của ông cụ Khương Bá với Lục Vân Sâm, nên sẽ nhanh chóng biết được cách giải Tình Ty Đằng.
Nhưng trong lòng luôn có dự cảm không lành.
Tình Ty Đằng sẽ vì tình cảm mà phát tác, muốn phá giải nó, chẳng phải chỉ cần không còn tình cảm nữa là được rồi sao?
Anh vuốt ve mặt đồng hồ đã võ nát, trong lòng lạnh lẽo.
Thẩm Vị Ương tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau, cô đã đọc được tin nhắn về tư liệu Tinh Ty Đằng mà Mộ Thanh Hoan đã gửi cho cô vào tối qua.
Đọc xong cô không nhịn được lạnh sống lưng.
Ngoài Cố Trường Đình ra thì còn ai có cơ hội cấy loại cổ trùng này vào trong cơ thể cô.
Cô nhớ có một lần mình đột nhiên hôn mê mấy ngày, nghe nói sau khi tỉnh lại đã bị tụt huyết áp, là Cố Trường Đình luôn ở bên cạnh chăm sóc cô.
Chắc hẳn cổ trùng được cấy vào thời điểm đó.
Cố Trường Đình
Cô tin tưởng anh ta như vậy, thậm chí còn cảm thấy thiếu nợ rất có lỗi với anh ta.
Nhưng tại sao anh ta lại đối xử với cô như thế?
Thẩm Vị Ương ngẩn người ngồi trên giường, tâm trạng hơi sa sút.
Đến khi cô ổn định lại cảm xúc, liền gọi điện cho Cổ Trường Đình: “Hôm nay khi nào anh rảnh, ăn cơm với em được không?”
Giọng nói của Cố Trường Đình rất ổn định, không có gì khác thường: “Được, hôm nay anh rảnh, nên tùy em thôi.”
Thẩm Vị Ương: “Vậy thì trưa nay, em đặt chỗ xong sẽ nhắn tin cho anh.”
“Được.”
Cố Trường Đình nhẹ nhàng đáp lại, sau khi cúp máy anh ta tháo mắt kính gọng vàng quen thuộc ra, đôi mắt sâu thẳm thoáng qua tia lạnh lẽo.
“Cô ta đã biết về Tinh Ty Đằng rồi sao?”
Cố Văn Chu từ trên tầng đi xuống, nhìn Cố Trường Đình cười nửa miệng hỏi.
“Anh đã bị phát hiện rồi à?”
Cổ Trường Đình hờ hững nhìn cô ta: “Chuyện này không liên quan gì đến em.”
Cố Văn Chu cười khẩy: “Sao lại không liên quan cơ chứ? Chính em đã nảy ra ý tưởng này, bây giờ anh chỉ cần nói cho cô ta biết là do em đã bảo anh làm như vậy, thế thì cô ta sẽ không trách anh nữa.”
Cố Trường Đình đứng dậy khỏi sofa, đi lên phòng ngủ trên tầng: “Không liên quan đến em, cô ấy sẽ nhanh chóng quên đi tất cả thôi, vì thế nguồn gốc của cổ trùng không hề quan trọng.”
Cố Văn Chu bất đắc dĩ đi theo anh ta: “Cố Trường Đình, khó khăn lắm hai người mới ở bên nhau, anh không sợ cô ta vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với anh à?”
Cố Trường Đình: “Cô ấy sẽ không làm thế.”
“Ngược lại không phá thì không xây được, đã đến lúc thay đổi và lật đổ mối quan hệ hiện nay của chúng ta rồi.”
Trước đây, Thẩm Vị Ương luôn khách sáo với anh ta, hoàn toàn coi anh ta là ân nhân mà đối đãi.
Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, anh ta đã làm tổn thương cô.
Sự cân bằng mong manh ban đầu đã bị phá võ, nói không chừng quan hệ giữa bọn họ sẽ xảy ra sự thay đổi mới.
Anh ta không chắc chắn sau khi Thẩm Vị Ương biết được chuyện Tinh Ty Đằng sẽ nghĩ anh ta như thế nào, nhưng anh ta khẳng định rằng Lãnh Hoài Cẩn sẽ cứu Thẩm
Vị Ương.
Đàn ông càng vô tình thì càng điên cuồng sau khi đã động lòng.
Chỉ cần Lãnh Hoài Cẩn muốn cứu Thẩm Vị Ương thì giữa bọn họ sẽ không còn khả năng nào nữa.
Đến lúc đó Thẩm Vị Ương chỉ có thể thuộc về anh ta.
Khi Cố Trường Đình đến nhà hàng, Thẩm Vị Ương đã ngồi ở đó đợi anh ta một lúc rồi.