“Thanh Hoan, cậu làm sao vậy?”
Mộ Thanh Hoan chạy đến chỗ Thẩm Vị Ương, cô vừa mở cửa đã thấy hai con mắt sưng đỏ của Mộ Thanh Hoan nên sốt sắng hỏi.
Mộ Thanh Hoan tránh ánh mắt của cô, đi vào nhà: “Trước khi tới đây tớ có viết một bản thảo về tin tức xã hội, cảm động quá nên rơi mấy giọt nước mắt ấy mà.”
Lúc còn là thực tập sinh, phải chạy đi kiếm tin tức cô ấy cũng như vậy, luôn khóc rất lâu vì một số cuộc phỏng vấn nghe đau đớn khó khăn.
Thẩm Vị Ương biết vậy nên cũng không suy nghĩ nhiều, cười trêu chọc cô ấy: “Người có thể giữ vững tâm thế ban đầu sau bao nhiêu năm chắc chỉ có mình phóng viên Mộ của chúng ta thôi.”
Mộ Thanh Hoan cầm con cá vừa mua ngoài chợ vào phòng bếp, vừa nhìn thấy Y Y và Tử Niệm đang nhặt rửa rau, cô ấy cười nói: “Các bảo bối nhà ta nay lại ngoan vậy sao, biết nhặt rau giúp mẹ rồi.”
“Dì Hoan Hoan!”
Vừa thấy Mộ Thanh Hoan tới, Tiểu Y Y đứng bật dậy khỏi chiếc ghế gấp nhỏ, chạy tới ôm đùi Mộ Thanh Hoan, mở to đôi mắt nhìn con cá trong tay cô ấy bằng ánh mắt
tò mò.
“Dì Hoan Hoan, có phải tối nay dì sẽ nấu món cá hầm cải chua cho bọn cháu không?”
Mộ Thanh Hoan bỏ con cá vào thùng nước Thẩm Vị Ương đã chuẩn bị, sau khi rửa và lau khô tay rồi mới khẽ xoa đầu đứa nhỏ: “Đúng vậy, hôm nay dì Hoan Hoan của cháu sẽ làm món cá hầm cải chua, món mà trước đây mẹ cháu thích ăn đấy.”
“Còn cháu chắc là Tử Niệm nhỉ, thằng nhóc này, trông cháu còn đẹp hơn trên TV nhiều nữa kìa.”
Tử Niệm là sự kết hợp dựa trên những điểm đẹp nhất từ ngoại hình của Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn, trông cậu bé đẹp hệt như búp bê sứ.
Bốn đứa nhóc Vị Ương sinh đứa nào cũng đẹp cả, A Quân đẹp trai theo kiểu chững chạc lạnh lùng, Tử Niệm có nụ cười trong veo hút hồn, Y Y đáng yêu dễ thương và A Nặc anh tuấn ngoan ngoãn.
Lại nghĩ đến thể trạng khó mang thai của mình, tự nhiên Mộ Thanh Hoan lại thấy hâm mộ Thẩm Vị Ương, có bốn đứa con đáng yêu đến vậy.
“Vị Ương, tớ thật sự hâm mộ cậu lắm đấy, có bốn đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy.”
Y Y và Tử Niệm ăn xong lên phòng nghỉ ngơi, chỉ còn Thẩm Vị Ương và Mộ Thanh Hoàn ngồi đó. Hai người uống rất nhiều rượu, sau khi say khướt, Mộ Thanh Hoan không khỏi thở dài.
Thẩm Vị Ương nở nụ cười chua xót: “Vậy có muốn tớ chia cho cậu một đứa không? Tớ phó thác Y Y cho cậu được chứ?”
Khi nghe thấy hai từ “phó thác”, Mộ Thanh Hoan như bừng tỉnh khỏi men say: “Vị Ương, cậu, cậu nói vậy là ý gì?”
Mộ Thanh Hoan là người bạn tốt nhất của cô, có rất nhiều chuyện, dù là tốt hay xấu cô cũng không muốn giấu giếm cô ấy. Vậy nên thời khắc đó cô đã nói thẳng chuyện
mình bị bệnh cho Mộ Thanh Hoan.
Nghe xong, sắc mặt Mộ Thanh Hoan tối sầm, dường như men say bên trong cô ấy đã tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại sự đau lòng khôn nguôi: “Rốt cuộc chuyện là thế nào? Không phải cậu ở nơi đó tận hai tuần sao? Vị bác sĩ kia không tra ra được nguyên nhân là vì cái gì à?”
Thẩm Vị Ương lắc đầu, bất lực trả lời: “Cô ấy có nhắc tới cái gọi là Tình Ty Đằng một lần, hỏi tớ có biết cái này không. Sau đó tớ có tự lên mạng tra thử, nhưng không tra ra được thông tin hữu ích nào hết.”
“Tình Ty Đằng? Đây là loại virus nào đó sao?” Mộ Thanh Hoan nghe vậy tỏ ra ngờ vực khó hiểu, rốt cuộc nó là cái gì?
Thẩm Vị Ương lắc đầu: “Cũng không rõ lắm, nhưng mấy ngày trước tớ bắt đầu ho ra máu rồi. Thật ra thì chuyện tớ có thể sống tiếp được không, hay sống trong bao lâu đã chẳng quan trọng gì nữa rồi.”
“Tớ đã nói thẳng với Lãnh Hoài Cẩn chuyện của A Nặc và Tử Niệm, anh ta cũng đã đồng ý sẽ ghép tủy cho A Nặc. Dù anh ta có phản bội tớ, nhưng chỉ cần anh ta đồng ý cứu đứa nhỏ, hay muốn đứa nó đi cũng không sao hết.”
Cô không nói chuyện đáng ghê tởm Lãnh Hoài Cẩn và Hà Sở ở bên nhau với Mộ Thanh Hoan.
Cô đã thoát khỏi những chuyện đáng khinh đó, mặc dù mỗi lần nghĩ tới cô lại thấy khó chịu, nhưng lý trí đã kéo cô trở về với thực tại.
Trong thế giới này vốn chẳng tồn tại quy luật ai phải thích ai, hay ai phải đợi ai cả đời cả. Đặc biệt là người Lãnh Hoài Cẩn thích từ đầu vốn là Hà Sở.
Thấy Thẩm Vị Ương bi quan như vậy, Mộ Thanh Hoan bắt đầu hoảng sợ.
“Vị Ương, cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bọn nhỏ không cần cậu à? Cậu có thể nhìn thấy mà, nhưng tại sao cậu lại không chịu động não nghĩ thử đi? Nếu lõ cậu có xảy ra chuyện gì thì bọn nhỏ phải làm sao đây? Trước đây khó khăn vậy cậu vẫn vượt qua, sống sót đến tận bây giờ chẳng phải là vì bọn nhỏ hết sao?”
Thẩm Vị Ương: “Đó là vì khi đó mấy đứa còn quá nhỏ, chúng không thể rời khỏi tớ.”
Mộ Thanh Hoan: “Vậy hiện tại thì sao? Giờ chúng có thể rời khỏi cậu được rồi?”
Mộ Thanh Hoan rơi lệ, sốt ruột nhìn cô, nắm tay cô nói với giọng nức nở: “Vị Ương à, dù bọn trẻ có lớn thế nào chúng vẫn cần có mẹ. Hơn nữa Lãnh Hoài Cẩn đó, cậu có từng nghĩ anh ta sẽ đối xử với bọn trẻ thế nào chưa? Nếu đến cả cậu cũng mặc kệ thì lấy ai quan tâm chúng đây?”
“Vậy nên tớ mới cần đến cậu, Thanh Hoan à, cậu có thể chăm sóc Y Y thay tớ được không?” Thẩm Vị Ương nắm chặt tay Mộ Thanh Hoan, nói với giọng khẩn cầu.
“Lúc tới Ám Dạ tớ đã gặp A Quân rồi, Lãnh Hoài Cẩn bồi dưỡng và coi thằng bé như người thừa kế thực sự. Dù tới cuối cùng anh ta không giao Ám Dạ cho thằng bé thì nó vẫn đủ bản lĩnh để sống tốt.”
“Còn Tử Niệm, hiện giờ thằng bé đang là ngôi sao nổi tiếng, Biên Mục Dã và Giản Ngôn đối xử với thằng bé rất tốt, lúc nào cũng kè kè bên cạnh chăm sóc thằng bé, coi thằng bé như con ruột. Mà thằng bé cũng có rất nhiều tiền tiết kiệm, tớ chỉ cần sắp xếp một số thủ tục pháp lý thôi, tớ sẽ không phải lo lắng về sự phát triển sau này của thằng bé”
“Về phần A Nặc, Lãnh Hoài Cẩn đã quyết định cứu thằng bé, hơn nữa nó cũng thích người bố này. Không ai có thể cưỡng lại sự ngưỡng mộ và tình yêu thằng bé dành cho bố, tớ tin Lãnh Hoài Cẩn sẽ đối xử tử tế với nó. Còn nếu không, hộ tịch của A Nặc đứng tên Cố Trường Đình, Cố Trường Đình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thằng
bé.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!