Lục Vân Sâm là người thế nào?
Sau cuộc hôn nhân chớp nhoáng của hai người, có rất nhiều người đã hỏi Mộ Thanh Hoan về vấn đề này.
Khi đó cô ấy trả lời một cách tùy ý. “Là con cưng của bố mẹ, có thể miễn cưỡng coi như xứng đôi với chị Hoan này. Nhưng tính tình quá lạnh lùng, còn không bằng mấy đứa em trai tri kỷ này.”
Anh ta có khuôn mặt đẹp trai và một đôi chân dài, nghiêm túc cứng ngắc.
Nếu không phải vì muốn kết hôn thật nhanh để thoát khỏi sự gò bó của gia đình, hơn nữa còn phải nghĩ cách nghe ngóng thông tin về người bạn tốt cô ấy đã không kết hôn chớp nhoáng với Lục Vân Sâm chỉ vì hiểu lầm anh ta là cảnh sát.
Kiểu người như cô ấy, bình thường vô ưu vô lo, luôn miệng la hét muốn tìm một người chồng giàu có đẹp trai, sống cuộc sống của một cô vợ nhỏ xinh đẹp được chăm
sóc bao nuôi.
thôi.
Nhưng hơn ai hết, cô ấy hiểu rõ với một người có hoàn cảnh gia đình phức tạp tầm thường như cô ấy, mấy người đàn ông giàu có đẹp trai sẽ chỉ thấy chướng mắt mà
Mỗi lần có ai đó giới thiệu một anh chàng cao ráo đẹp trai lại nhiều tiền cho cô ấy, cô ấy lại thấy nản.
Mà một tay cảnh sát tầm thường nhỏ bé này lại vừa hợp với cô ấy.
Nghèo chút cũng tốt, ít ra cô ấy sẽ không tự ti cho rằng mình không xứng.
Sẽ càng tốt hơn nếu người đó trông đẹp trai, xấu quá thì ai mà yêu cho nổi.
Vừa hay, Lục Vân Sâm hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô ấy.
Cho nên cô ấy đã kết hôn.
Ban đầu cô ấy muốn gả cho một người gia thế bình thường, nhưng có ai ngờ. Mẹ nó chứ, vào một ngày cô ấy bỗng phát hiện ra, người mình cưới là một anh chàng cao
ráo đẹp trai và siêu giàu, đã vậy thân phận không hề tầm thường, gia đình anh ta giàu có quyền thế có tiếng ở thủ đô.
Mà bà nội anh ta trông còn trẻ hơn cả mẹ cô ấy nữa chứ.
Mẹ anh ta thì trông như chị gái cô ấy vậy. Nếu chẳng may vô tình gặp mẹ anh ta, chắc phải gọi tiếng chị mới phù hợp.
Mẹ chồng cô ấy gọi thẳng cô ấy và mẹ ruột cô ấy là chị, bác gái, Mộ Thanh Hoan thật sự không thể nuốt trôi cục tức này.
Nhưng Lục Vân Sâm quả là chàng trai tuyệt vời hiếm có trăm năm có một. Anh ta có những nguyên tắc riêng của mình, dù giàu có như vậy nhưng chưa thấy anh ta ra ngoài làm xằng làm bậy bao giờ. Miễn là những ngày anh ta ở nhà, anh ta sẽ chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn nóng hổi đợi cô ấy tăng ca trở về, đủ vị đủ món, khiến cô ấy
có cảm giác như mình cưới trúng nàng tiên trong vỏ ốc.
Và tất nhiên, anh ta cũng có những mặt xấu riêng.
Ví dụ như thích quản cô ấy.
Cô ấy nhảy xuống giường mà không đeo dép sẽ bị dạy dỗ ngay; sáng sớm cô ấy muốn ngủ nướng thêm chút anh ta sẽ kéo bằng được cô ấy dậy, ép cô ấy đi chạy bộ. Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, tối cô ấy muốn thư giãn xem phim lại bị anh ta kéo đi làm chuyện khác, không được phép thức khuya và chơi điện thoại trước khi ngủ. Cô ấy thích ăn thịt, nhưng anh ta luôn ép cô ăn rất nhiều rau dưa. Nếu cô ấy thích ngôi sao nổi tiếng nào đó, anh ta sẽ không thèm để ý tới cô ấy, và chiến tranh lạnh cả đêm
Lục Vân Sâm tốt, nhưng cũng có mặt xấu.
Nhưng có một người như vậy bất ngờ xuất hiện bên cạnh mình, cô ấy biết đó là điều may mắn nhất trong cuộc đời.
Trên thế giới này, anh ta là người quan tâm cô ấy nhất.
Cho nên cô ấy không nhẫn tâm để mình liên lụy tới anh ta.
Chưa nói đến chuyện hai người không môn đăng hộ đối, chỉ riêng việc có con thôi đã là vấn đề rồi.
Với tình trạng cơ thể của mình, cô ấy thật sự không thể sinh con cho anh ta.
Cho nên cô ấy đã chọn buông tay, từ bỏ giấc mộng đẹp vốn không thuộc về cô ấy.
Và cuối cùng thì bà Lục và bà cụ Lục cũng tới tìm cô ấy, khi đó cô ấy rất sẵn lòng đồng ý chuyện ly hôn. Đồng thời, cô còn tự biên tự diễn ra một vở kịch ngoại tình, để anh ta hết hy vọng từ bỏ.
Nhưng sự thật đã nói với cô ấy, từ đầu đến cuối chỉ có mình cô ấy là tự đa tình.
Lục Vân Sâm đối xử tốt với cô ấy như vậy là vì cách anh ta được giáo dục, anh ta chỉ muốn hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng chứ không phải vì yêu.
Trong thế giới thượng lưu, những người yêu nhau thật lòng còn không thể đi tới cuối con đường, vậy những người không có tình cảm như bọn họ thì cố kéo dài được
bao lâu.
Người bạn tốt Thẩm Vị Ương chính là bằng chứng sống để cô ấy noi gương.
“Biết thì sao? Thấy thương xót tôi à?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, lạnh lùng nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy kia.
“Lục Vân Sâm, năm đó tôi đồng ý cưới anh là vì tôi không thể chịu đựng nổi cảnh tượng bố tôi uống rượu say khướt rồi về nhà nổi điên lên đánh mẹ tôi. Tôi muốn tìm một mái nhà khác, bởi tôi không có năng lực, không có bản lĩnh để tự dọn ra ngoài sống một mình.”
“Anh đã vô tình xuất hiện trong nhóm người muốn tìm đối tượng kết hôn, dù lúc ấy người đó không phải anh là mà một người khác tôi cũng sẽ nguyện ý kết hôn. Anh hiểu ý tôi rồi chứ?”
Khi nghe cô ấy nói lời này, ánh sáng nơi đáy mắt Lục Vân Sâm như võ vụn, giọng nói có chút run rẩy: “Ý em là, dù là người khác em cũng đồng ý kết hôn?”
Mộ Thanh Hoan: “Đúng, lúc ấy tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông để mình có thể dựa vào. Tôi tưởng anh là cảnh sát, tôi sẽ đồng ý kết hôn với những người có công
”
việc ổn định.”
Lục Vân Sâm lùi về sau hai bước, tức khắc, anh ta cảm thấy người phụ nữ trước mắt mình thật xa lạ: “Mộ Thanh Hoan, sao em có thể tự chà đạp bản thân mình như thế?
Mộ Thanh Hoan cười khẩy: “Thế nào là tự hạ thấp bản thân? Tôi chỉ muốn gả cho một người bình thường, vậy cũng là tự hạ thấp bản thân sao?”
Cảm xúc cô ấy dần mất khống chế: “Lục Vân Sâm, không phải không gả cho một cậu ấm con nhà giàu như anh là tự hạ thấp, tự chà đạp bản thân. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên hạnh phúc như bao người, tôi sai sao?”
Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn dài xuống má cô ấy, nhìn người đàn ông trước mặt bằng đôi mắt đẫm lệ, dần mất khống chế: “Lục Vân Sâm, tôi chỉ muốn có một mái ấm riêng cho mình thôi, chẳng lẽ người như tôi không xứng để được có một mái nhà sao? Cả đám các người sỉ nhục, lăng mạ tôi, người chà đạp tôi là các
người mới đúng!”
Khi mẹ và bà anh ta tìm đến nhà, họ đã ném một tờ chi phiếu lên mặt mẹ cô ấy và nói rằng: “Bác gái, chẳng phải các người chỉ muốn tiền thôi sao? Tiền này tôi cho, bác mau kêu con gái bác rời khỏi con trai tôi đi.” Thời điểm đó, cô ấy không còn cách nào để tiếp tục cuộc sống với Lục Vân Sâm nữa.
rồi.”
Một mình cô ấy bị coi thường là đủ rồi, cô ấy không muốn mẹ mình cũng phải chịu nhục nhã theo.
Khi nhớ lại những chuyện này, vết thương lòng khó lắm mới đóng vảy nay lại bị rạch ra, khiến cô ấy đau đớn muốn chết.
Lục Vân Sâm ôm chặt cô ấy, hốc mắt anh ta ươn ướt, mở miệng trấn an: “Thanh Hoan, anh xin lỗi, là anh sai, là tại anh không bảo vệ tốt em. Anh sai rồi, anh sai thật
Khi đó anh ta bị sự ghen tuông che mờ hai mắt, sau khi biết cô ấy ngoại tình anh đã rất tức giận, thẳng tay ký tên lên giấy ly hôn rồi quay về quân khu, một đi không quay đầu.
Nếu lúc đó anh ta có thể giữ bình tĩnh, có thể tin tưởng cô ấy nhiều hơn chút thì có phải bây giờ họ vẫn hạnh phúc như hai năm trước không?
“Thanh Hoan, anh sai rồi, lúc ấy anh không nên xúc động như vậy. Em tha thứ cho anh được không?”
Anh ta ôm chặt cô ấy, luôn miệng nói lời xin lỗi.
Nhưng Mộ Thanh Hoan lại giãy giụa không ngừng, cuối cùng cô ấy dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta ra, nước mắt giàn giụa, kéo dài khoảng cách với anh ta.
“Anh làm cái gì mà phải xin lỗi tôi? Lục Vân Sâm, anh lại muốn làm cái gì nữa? Muốn tra tấn tôi theo cách khác sao?”
Người đàn ông phản chiếu trong mắt cô ấy là một giấc mộng đẹp xa xôi muôn trùng, dù cô ấy có cố cũng không thể với tới.
Cái gì không phải của mình thì mãi mãi không phải của mình, dù có muốn sở hữu đến đâu cũng phải tự cân đo đong đếm. Đừng không biết lượng sức để rồi hứng chịu
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!