Nếu nhận xét công tâm, về mặt tài sản cô có thể tin tưởng hoàn toàn vào Lãnh Hoài Cẩn. Căn nhà cũ đã được chuyển nhượng sang tên cô, vẫn đang được quản gia
rông nom.
Vừa thấy Thẩm Vị Ương tới, quản gia La Sâm lập tức chạy lên tiếp đón cô: “Chào cô Thẩm, tôi là La Sâm, tổng giám đốc sắp xếp tôi làm quản gia ở đây. Tôi là bộ đội đã ra quân nên có thể kiêm luôn chức bảo đảm an toàn cho khu nhà này.”
“Đương nhiên, tổng giám đốc Lãnh cũng nói là nếu cô không thích tôi ở đây, tôi sẽ rời đi ngay.”
Hiếm khi Lãnh Hoài Cẩn biết tự giác như vậy, anh biết cô không thích tiếp xúc nhiều với người có liên quan tới anh.
Nhưng hiện giờ cô không còn sức để so đo những chuyện này với anh nữa rồi.
Cô vừa đi vừa nói với La Sâm bên cạnh: “Tạm thời phải phiền ông trông nom chỗ này rồi.”
“Ông có biết con tôi trông thế nào không? Tôi sẽ đưa ảnh chụp của bọn chúng cho ông, sau này phiền ông tới trường đón bọn trẻ lúc tan học.”
Hiện giờ Hà Sở đã kết hôn với Lãnh Hoài Cẩn, mà nếu cô đã dọn ra khỏi trang viên nhà họ Lãnh thì không cớ gì để con mình tiếp tục ở đó được.
Nghe La Sâm đồng ý đưa đón bọn trẻ, Thẩm Vị Ương gọi điện thoại cho Mộ Thanh Hoan: “Thanh Hoan, tối nay có rảnh không?”
Cô đã ở Ám Dạ hơn hai tuần này, đến tín hiệu điện thoại cũng bị chặn, Mộ Thanh Hoan gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng không tài nào kết nối được, giờ cô ấy lo lắng sắp điên rồi.
Nhận được điện thoại của cô, cuối cùng cục đá đè nặng lòng cô ấy cũng rơi xuống: “Vị Ương, mấy ngày nay cậu chạy đi đâu vậy? Tại sao không nghe điện thoại của tớ? Cậu muốn tớ lo chết mới hả dạ sao?”
Thẩm Vị Ương khẽ cười, vội vã xin lỗi cô ấy: “Rồi rồi, tớ biết tớ sai rồi mà được chưa? Là tớ sai, cũng tại gần đây có một số chuyện nên không liên lạc với cậu được. Tớ
hứa sẽ không có lần sau đâu mà, tha lỗi cho tớ đi được không?”
Mộ Thanh Hoan nói bằng giọng bất lực: “Thôi bỏ đi tổ tông của tôi. Cậu tìm tớ lúc nào cũng được, tớ luôn rảnh.”
Thẩm Vị Ương: “Tớ đã quay lại căn nhà của ông ngoại rồi, đêm nay tớ muốn tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn cho Y Y và Tử Niệm, muốn mời cậu qua ăn chung.”
“Cứ để đó đi, tổng giám đốc Triệu kêu thực tập sinh mới tới kia đi phỏng vấn, cô dẫn cô ta đi đi.”
Trong văn phòng tổng biên tập, Mộ Thanh Hoan nhận tài liệu từ tay một phóng viên, dặn dò mấy câu xong cô ấy tiếp tục trêu chọc Thẩm Vị Ương: “Cái gì mà mời tớ ăn
cơm, có mà cậu muốn tớ tới đó làm trợ thủ giúp cậu thì có ấy. Thành thật khai báo đi, có phải muốn tớ làm món cá hầm cải chua không?”
Nói chuyện phiếm với bạn tốt khiến tâm trạng Thẩm Vị Ương dễ chịu hơn nhiều: “Đúng đúng đúng, tớ đang thèm món đó nên muốn cậu tới đây nấu cho tớ đó, được
chưa.”
Mộ Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, nói: “Vậy cậu chờ đi, giờ chị đây sẽ qua chợ mua cá rồi tới đó trổ tài cho cậu xem.” “Biên tập Mộ, hôm nay người đàn ông kia lại tới, vẫn đang chờ cô dưới tầng.”
Sau khi mộ Thanh Hoan cúp điện thoại, cô trợ lý nhỏ vẫn chưa rời đi, ngó qua cửa sổ nhìn xuống dưới tầng rồi lại nhìn Mộ Thanh Hoan nói với điệu bộ lo lắng sốt
ruột.
“Chúng ta có nên báo cảnh sát không? Mặc dù trông anh ta rất đẹp trai, nhưng cứ ngồi xổm ngoài văn phòng tạp chí như một tên ngốc, hành động này thật sự quá đáng khinh.”
Dùng hai từ “đáng khinh” để miêu tả Lục Vân Sâm thì thật nực cười.
Mộ Thanh Hoan khẽ cười, sau đó lại nhìn cô trợ lý. “Không có vấn đề gì đâu, lần này để tôi tự ra tay. Đến giờ tan làm rồi, cô về nhà trước đi.”
Sau khi cô trợ lý kia rời đi, cô ấy đi tới mép giường, kéo rèm cửa nhìn thoáng qua, quả nhiên là thấy một người đàn ông đẹp trai chân dài đang dựa vào con xe
Maybach.
Lục Vân Sâm, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Nhìn người đàn ông dưới tầng đã đến tìm cô ấy không biết bao nhiêu lần kia, nụ cười tươi tắn trên mặt Mộ Thanh Hoan dần biến mất.
Bỏ đi.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Bọn họ đã ly hôn từ lâu, chẳng có bất kỳ vấn đề tranh chấp tài chính nào cả.
Mà chuyện tranh cãi về tình cảm lại càng không thể.
Chẳng phải mục đích cưới Mộ Thanh Hoan là để cô ấy sinh cho anh ta một đứa con, để anh ta có thể đi báo cáo kết quả với người nhà anh ta sao?
Nhưng có chết cũng không ngờ, cô ấy không thể…
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ, sắc mặt Mộ Thanh Hoan lại càng ảm đạm.
Cô ấy hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần xuống tầng đối diện với người đàn ông kia.
“Lâu rồi không gặp, thượng tá Lục.”
Lúc xuống tầng nhìn thấy anh ta, cô ấy giả vờ chào hỏi một cách tự nhiên.
Lục Vân Sâm nói chuyện châm chọc: “Tổng biên tập đúng là bận nhiều việc thật, tôi tới đây không biết bao nhiêu lần vẫn không thể gặp được cô. Giờ cô lại xuất hiện nói câu đã lâu không gặp với tôi.”
Mộ Thanh Hoan giả vờ không hiểu, điệu bộ có vẻ lúng túng: “A? Thượng tá Lục tới tìm tôi sao? Tôi còn tưởng anh tìm ai nữa chứ, nên tôi, nên tôi không dám quấy rầy
anh.”
Lục Vân Sâm nhìn thẳng mắt cô ấy, sự phẫn nộ nhỏ giọt trên khuôn mặt anh ta: “Có chuyện mà Mộ Thanh Hoan cô không dám làm sao? Tôi lại được mở mang đầu óc
rồi.”
Trông anh ta có chút kỳ quái.
Nói đại mấy câu giao lưu, Mộ Thanh Hoan phát hiện dây dưa với anh ta thêm cũng không phải cách nên không giả bộ nữa. Cô ấy tức giận nhìn thẳng anh ta: “Lục Vân
Sâm, anh đừng có quá đáng. Anh muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng có đứng đây đay nghiến người khác.”
Đúng là trước đây cô ấy làm tổn thương anh ta, nhưng chẳng lẽ Lục Vân Sâm không có trách nhiệm gì trong việc bọn họ ly hôn hay sao?
Nếu lúc trước anh ta không vừa dụ dỗ vừa đe dọa cô kết hôn thì giờ mối quan hệ của bọn họ đâu có rối tung rối mù thế này.
Mộ Thanh Hoan càng nghĩ càng thấy phiền lòng: “Nếu không có chuyện gì tôi xin phép đi trước.”
Cô ấy không máu lạnh hay rộng lượng như vậy, ly hôn rồi vẫn có thể coi anh ta như người qua đường bình thường rồi ở chung.
Cô ấy hận bản thân không biết cố gắng, cũng hận anh ta lúc bọn họ ly hôn lại chẳng mở miệng hỏi lấy một câu tại sao, hay thậm chí là không cổ vũ kêu cô ấy hãy bước tiếp phần đời còn lại với mình.
Người có lỗi lớn nhất ở đây là cô ấy, vì cô ấy đã coi anh ta như người thân nhất trong cuộc đời mình. Cho nên có đôi khi, cô ấy sẽ để những cảm xúc tiêu cực của mình
liên lụy tới anh ta.
Cô ấy biết mình sai, nhưng cô ấy vẫn không thể chôn vùi được cảm giác oán trách muốn đổ lên đầu anh ta. Tại sao lúc trước anh ta không thể tin tưởng cô ấy nhiều hơn chút, không thể kiên định hơn chút, tại sao đối xử tốt với cô ấy như vậy nhưng lại không yêu cô ấy?
Một lần gặp là một lần đau.
“Thanh Hoan.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!