“Đây cháo gà tôi nấu cho em, hiện giờ cơ thể em đang suy nhược, cần ăn mấy món thanh đạm kiểu này.”
áng sớm ngày hôm sau, Lãnh Hoài Cẩn vào bếp làm bữa sáng cho Thẩm Vị Ương, cẩn thận bưng lên phòng cho cô.
Nhưng Thẩm Vị Ương lại liếc qua bát cháo gà một cách thờ ơ: “Tốt hơn hết là anh kêu mấy người khác làm bữa sáng cho tôi đi. Đồ tổng giám đốc Lãnh đây đích thân hạ mình nấu tôi không dám ăn.”
Không thể không thừa nhận, sự lạnh nhạt thờ ơ của cô như một chậu nước lạnh xối thẳng lên đầu Lãnh Hoài Cẩn, chê bai lòng nhiệt tình của anh.
Nhưng khi nghĩ tới những con cổ trùng trong cơ thể cô có liên quan tới mình, và cả những đau khổ mà cô phải gánh chịu trong những năm gần đây đều do mình ban
tặng, anh lập tức đau lòng.
Sau vài giây trầm mặc, cuối cùng anh bưng bát cháo gà đi: “Được rồi, tôi sẽ kêu người đi nấu cho em một bát mới.”
Nghe vậy Thẩm Vị Ương cũng không ngẩng đầu, như thể chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái thôi cũng khiến cô chán ghét.
Sự mất mát hiện lên trong ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn nhưng lại không đành lòng nổi giận với cô hay thậm chí là va chạm thể xác.
Khi anh chuẩn bị quay về thủ đô để thực hiện cấy ghép tủy cho A Nặc, đang định đó cô lên máy bay riêng, cô bỗng giật nảy mình thu tay lùi về sau.
Khương Niệm Oản từng nói với anh, nếu thấy cô không khống chế được cảm xúc vì khi anh chạm vào người thì tốt nhất là anh không được tiếp tục chạm vào cô cho
đến khi tìm được thuốc giải Tinh Ty Đằng. Nếu không nó sẽ càng lúc càng quấn chặt hơn, khiến cô phải chịu cơn đau đớn đến nghẹt thở.
Anh không dám.
Anh không dám mang cô ra để đánh cược.
Nếu có thể quay ngược dòng thời gian, năm đó anh sẽ không chọn quan tâm đến chuyện Lãnh Hoài Sân và Hà Sở, để rồi bây giờ đẩy mình đến tình cảnh sống không ra hồn người.
Anh sợ cô chịu thương tổn nên không dám lại gần chạm vào cô nữa.
Nhưng khi lọt vào mắt Thẩm Vị Ương lại là anh đang cố gắng tránh sự nghi ngờ.
Chẳng lẽ là vì chuẩn bị quay lại thủ đô gặp lại Hà Sở, nên anh không muốn dây dưa không rõ với cô để tránh Hà Sở hiểu lầm sao?
“Mẹ ơi, đây là huy chương đầu tiên con nhận được ở đây, mẹ đưa cho A Nặc đi, bảo A Nặc phải dũng cảm như anh trai vậy.”
Khi hai người đang tập trung cho những suy nghĩ riêng của mình, Thẩm Quân nhét huy chương vào tay Thẩm Vị Ương, kêu Thẩm Vị Ương hãy tặng nó cho A Nặc.
Thẩm Vị Ương nhận lấy, cô nhìn cậu con trai có làn da rám nắng rắn chắc kia, trong trái tim lạnh lẽo cuối cùng cũng thấm đượm vẻ ngọt ngào mềm mại: “Mẹ sẽ đưa cho em ấy, đợi A Nặc khỏe rồi mẹ sẽ gọi điện video về cho con.”
Khi nói đến chuyện gọi video Thẩm Vị Ương có hơi do dự. “Nhưng nếu không thể gọi điện thoại ra bên ngoài thì đành thôi vậy, nhớ nghe lời chú Tư của con.”
Nếu con trai đã lựa chọn con đường này, vậy cô cũng đành cổ vũ cậu bé mà thôi.
Cô đã suy nghĩ kỹ rồi.
Với tình hình sức khỏe của cô hiện giờ, cô cũng không biết mình có thể đi cùng bọn nhỏ được bao lâu nữa.
Nếu bọn trẻ có thể tìm riêng cho mình lối đi riêng mà chúng nên thuộc về ở cái độ tuổi này thì cô nên cổ vũ, hỗ trợ hết mình khi vẫn còn ở bên chúng.
Thẩm Vị Ương nâng niu tấm huy chương đầu của con trai, cẩn thận cất đi: “Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đó.”
Dứt lời, cô nhìn Lãnh Diệp bằng ánh mắt chân thành, nói với giọng như thể đang khẩn cầu: “Tứ Gia, phiền anh chăm sóc A Quân giúp tôi.”
Thẩm Vị Ương có đôi mắt rất đẹp, khi cô nghiêm túc nhìn chăm chú vào ai đó để nói chuyện, đôi mắt ấy sẽ tỏa ra ánh sáng chân thành rạng rõ, khiến người ta khó lòng
rời mắt
Lãnh Diệp hoảng hốt mất mấy giây, hai bàn tay buông thông khẽ run lên, cúi đầu nhìn cô rồi trả lời bằng cái giọng khàn khàn: “Cô cũng phải tự lo cho mình đấy.”
Cô ngơ ngẩn ở Ám Dạ suốt hai tuần, mặc dù mọi thứ vẫn diễn ra theo vòng tuần hoàn như thường lệ, nhưng cô biết tình trạng sức khỏe mình không được tốt lắm, tinh
thần rất tê.
Có điều, vì đang đứng trước mặt Lãnh Hoài Cẩn nên anh ta chỉ đành kiềm chế bản thân, khẽ nói với cô một câu bảo trọng.
Thẩm Vị Ương nhoẻn miệng cười: “Ừ.”
Khi nói mấy lời này, sự chú ý của cô lại đổ dồn lên cậu con trai, đôi mắt như bị phủ bởi tầng hơi nước trong veo.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, anh thấy lòng chua xót vô cùng. Anh muốn duỗi tay ôm cô an ủi nhưng khi vừa định chạm vào người cô anh lại sợ sệt thu hồi tay về.
Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng an ủi cô một câu: “Đợi sau khi A Nặc khỏe rồi, em có thể gọi video về cho A Quân.”
Từ đầu đến giờ Thẩm Vị Ương chưa từng ngẩng đầu liếc nhìn anh lấy một cái, cô đi qua người anh một cách thờ ơ: “Không cần, tổng giám đốc Lãnh cứ việc làm theo đúng nguyên tắc của mình.”
Trong suốt hai tuần ở đây, dường như Lãnh Hoài Cẩn đã quen với thái độ lạnh lẽo thờ ơ của cô.
Nhưng khi nghĩ cô sinh cho mình bốn đứa con, sau đó còn chịu biết bao thiệt thòi uất ức, anh lại không dám nổi giận hay phát cáu.
Bây giờ, trong mắt anh cô mỏng manh dễ võ tựa như ngọc lưu ly.
Lúc lên máy bay về nước, trong suốt cả quá trình cô chỉ yên lặng nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi, bấy giờ Lãnh Hoài Cẩn mới dám làm càn quay đầu ngắm nhìn cô.
Anh cẩn thận cầm tay cô lên, áp tay cô lên má mình.
Vị Ương, anh nhất định sẽ cứu em.
“Không phải anh đã giải thích với em rồi à, sở dĩ trước đó anh để em chịu thiệt thòi là vì diệt trừ mầm mống tai họa Thẩm Vị Ương.”
“Sao có thể để giọt máu nhà họ Lãnh rơi vào tay cô ta vậy được chứ? Hiện giờ anh đã lấy được lòng tin của cô ta và đưa Thẩm Quân đi rồi, đợi đến ngày mai tổng cô ta
vào tù anh sẽ đăng ký kết hôn với em.”
“Nếu để bé trong bụng Hà Sở mà có xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ khiến cô chôn cùng!”
“Cô Thẩm, tổng giám đốc Lãnh kêu tôi tới tiễn cô một đoạn.”
“Về chuyện năm đó anh có lừa dối em hay không, anh sẽ sớm cho em một câu trả lời thỏa đáng.”
“Trong vòng ba ngày sau buổi tiệc mừng thọ, anh sẽ cho em đáp án. Hơn nữa, anh đảm bảo, anh và Lạc Miểu sẽ không đính hôn. “Không phải anh đã giải thích với em rồi sao, sở dĩ trước đó anh để em chịu thiệt thòi là vì diệt trừ mầm mống tai họa Thẩm Vị Ương.”
“Sao có thể để giọt máu nhà họ Lãnh rơi vào tay cô ta vậy được chứ? Hiện giờ anh đã lấy được lòng tin của cô ta và đưa Thẩm Quân đi rồi, đợi đến ngày mai tổng cô ta vào tù anh sẽ đăng ký kết hôn với em.”
“Nếu để bé trong bụng Hà Sở mà có xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ khiến cô chôn cùng!”
“Cô Thẩm, tổng giám đốc Lãnh kêu tôi tới tiễn cô một đoạn.”
“Không, đừng mà! A…”
Những cơn ác mộng đó luôn quấn lấy Thẩm Vị Ương, hiện hữu trong mỗi giấc mơ của cô. Và rồi cuối cùng, sự sợ hãi khiến cơ thể cô chảy đầy mồ hôi lạnh, hoảng loạn
ngồi dậy.
Đợi sau khi bình tĩnh trở lại, cô mới nhận ra đây là phòng ngủ của Lãnh Hoài Cẩn.
Nóc của căn phòng ngủ này đã được anh sửa sang lại, buổi tối họ có thể nằm ở đây để nhìn ngắm sao trời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!