Trước khi đi, Lãnh Diệp đặt một cái điện thoại mới lên chiếc bàn trước giường.
“Điện thoại di động của cô bị người khác cài chương trình định vị, tạm thời tôi giữ giúp cô, mấy ngày nay cô chịu khó dùng cái này vậy.”
Điện thoại di động của cô bị người ta định vị?
Thẩm Vị Ương sửng sốt.
Là kẻ nào làm?
Nếu bị cài chương trình định vị thì không thể nào cô không phát hiện ra.
Nếu dùng vật dẫn truyền bằng phương pháp vật lý thì chẳng lẽ là ốp điện thoại?
Ốp điện thoại đó là mấy ngày trước Mộ Dung Văn Dư đưa cho cô, đây là sự thay đổi duy nhất xảy ra trên điện thoại di động của cô.
Lãnh Hoài Cẩn bảo Mộ Dung Văn Dư làm ư?
Không, không thể nào.
A Quân và Y Y cũng trong tay anh, anh không đến mức cài định vị theo dõi cô.
Bất chợt, Thẩm Vị Ương cảm thấy hình như bản thân đã rơi vào một chiếc bẫy lớn.
Bây giờ nghĩ lại có rất nhiều sự việc xảy ra không thích hợp, có chút gượng ép.
Nhìn từ chuyện bà cụ Lãnh bị ai đó tiêm insulin đến hôn mê mà lại vu oan lên người cô mà xem.
Nếu Lãnh Hoài Cẩn thật sự muốn vì đứa nhỏ mà tổng cô vào tù thì có đáng phải dùng sự an toàn của bà nội anh đến gài bẫy cô không?
Bà cụ Lãnh lại hôn mê, nhất định là do người khác làm, cùng lắm Lãnh Hoài Cẩn chỉ tiện tay xử lý cô luôn mà thôi.
Cảnh tượng anh và Hà Sở mây mưa trên giường lại xuất hiện trong đầu cô lần nữa, Thẩm Vị Ương cảm thấy chính mình sắp bị bức ép đến phát điên rồi.
Thẩm Vị Ương, mày nhất định phải bình tĩnh.
Mày đã không yêu anh ta thì đừng nghĩ đến những chuyện này, đừng nghĩ nữa!
Cô không ngừng tự ám thị tâm lý với chính mình, chịu đựng cảm giác đau đớn trong lòng, dặn bản thân đừng nghĩ những chuyện này nữa.
Cuối cùng, khi cô tỉnh táo lại thì mồ hôi đã ướt đầm đìa.
Cô bị sao vậy? Cơ thể cô xảy ra vấn đề thật sao?
Cô tựa vào đầu giường, nhớ lại những điều trước đó Khương Niệm Oản đã nói, Thẩm Vị Ương hơi mơ hồ, cũng hơi sợ hãi.
Bốn năm trước cô đã mất đi ý chí sống, nếu không phải vì bốn đứa nhỏ thì căn bản cô không sống được tới bây giờ.
Nhưng hiện tại bốn đứa nhỏ vẫn còn cần cô sao?
Rõ ràng A Quân rất thích ở đây, Y Y cũng vô cùng ỷ lại Lãnh Hoài Cẩn, Tử Niệm có người đại diện, A Nặc còn liên quan mật thiết đến nhân viên điều dưỡng…
Người làm mẹ như cô thật sự rất thất bại.
“Đây là đâu? Cô chắc chắn đây chính là căn cứ Ám Dạ chứ?”
Ở một hòn đảo nhỏ gần căn cứ Ám Dạ, một người đàn ông cao lớn xuống xe khẽ nhíu mày, chất vấn người phụ nữ bên cạnh anh ta bằng giọng điệu không vui.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta không phải ai khác mà chính là Mộ Dung Văn Dư.
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt người đàn ông này và Lãnh Hoài Cẩn giống nhau như đúc.
Nhưng anh ta không phải Lãnh Hoài Cẩn, so với Lãnh Hoài Cẩn thì da anh ta tái nhợt hơn, khí chất trên người cũng u ám hơn một chút.
Mộ Dung Văn Dư cung kính theo sau nói: “Dựa theo vị trí trên định vị thì quả thực căn cứ Ám Dạ ở nơi này.”
Người đàn ông cười lạnh: “Cô chắc chắn là ở đây? Cô cảm thấy giống căn cứ không?”
Chỗ này rõ ràng chỉ là một hòn đảo bình thường mà thôi, sao có thể là căn cứ Ám Dạ được.
“Mộ Dung Văn Dư, cô bị chơi xỏ rồi!”
Anh ta xoay người bóp cổ Mộ Dung Văn Dư, ánh mắt tàn độc.
“Lãnh Hoài Sân, buông cô ấy ra!”
Một họng súng đen ngòm chĩa vào Lãnh Hoài Sân, trong màn đêm vang lên giọng nói của Lãnh Hoài Cẩn.
Khi nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Sân khẽ nhíu mày, sau đó lộ ra nụ cười mờ ám: “A Cẩn, đã lâu không gặp!”
Lãnh Hoài Cẩn cau mày: “Tôi lại không vui vẻ chút nào khi gặp lại anh.”
Lãnh Hoài Sân buông bàn tay đang bóp cổ Mộ Dung Văn Dư ra, hưng phấn nhìn Lãnh Hoài Cẩn, đi đến gần anh: “Vì sao thế? Năm đó khi tôi chết, không phải cậu khóc
rất thảm ư? Bây giờ anh trai không chết, không phải cậu nên vui vẻ sao?”
Lãnh Hoài Cẩn không biểu lộ chút cảm xúc nào, cầm chắc tay súng chĩa về phía anh ta: “Lãnh Hoài Sân, khi anh bắt cóc vợ con tôi thì anh đã không còn là anh trai tôi
nữa rồi.”
Thẩm Vị Ương và hai đứa nhỏ là giới hạn của anh.
Lãnh Hoài Sân nhìn lướt qua đôi chân của anh, khẽ thở dài: “Nhìn thấy hai chân cậu vẫn ổn tôi rất vui, trước đây tôi vẫn luôn tự trách, dù sao cũng là anh ruột cậu, tôi không muốn làm tổn thương cậu.”
Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh: “Nếu hai chân tôi vẫn ổn thì sao anh có thể xuất hiện nhanh như vậy.”
“Lãnh Hoài Sân, tôi mặc kệ anh muốn làm gì, tôi chỉ khuyên anh quay đầu là bờ, bây giờ vẫn còn kịp.
”
Anh và Lãnh Hoài Sân là anh em sinh đôi, đều là con riêng của nhà họ Lãnh, năm đó cũng cùng bị đón về nuôi ở nhà họ Lãnh.
Nhà họ Lãnh không tốt cũng không xấu, ngoài việc không có chút ấm áp nào thì thứ gì nên cho bọn họ vẫn cho đầy đủ.
Mà làm người thừa kế tương lai của nhà họ Lãnh thì ấm áp gì đó cũng không quá quan trọng, có hay không có đều được. Cho nên Lãnh Hoài Cẩn không bao giờ hiểu được sự đau khổ của Lãnh Hoài Sân.
“A Cẩn, tôi không quay đầu được nữa rồi.” Lãnh Hoài Sân dừng bước, lạnh lùng nhìn em trai song sinh của mình: “Nếu cậu cản đường tôi thì hai anh em chúng ta chỉ có
the…”
“Đoàng!”
Lãnh Hoài Sân còn chưa nói xong, Lãnh Hoài Cẩn đã nổ súng bắn một phát lên đùi anh ta.
Lãnh Hoài Sân chưa phản ứng lại đã quỳ một chân xuống trước mặt Lãnh Hoài Cẩn.
“Bịt mắt anh ta lại, dẫn đến Ám Dạ thẩm vấn.”
Lãnh Hoài Cẩn thu súng lại, lạnh lùng nói với Vệ Trạch đứng sau lưng.
Lãnh Hoài Sân hờ hững nhìn anh: “Là anh lừa tôi trước! Lãnh Hoài Sân, quả thực anh không quay đầu được nữa.”
Tổn thương mẹ con Thẩm Vị Ương chưa đủ, còn làm hại bà cụ Lãnh trong lễ mừng thọ để hãm hại Thẩm Vị Ương. Anh ta dám động đến Thẩm Vị Ương thì bọn họ đã
không thể trở về như trước đây nữa rồi.
Chưa nói đến việc anh ta còn giả chết lừa anh nhiều năm như vậy.
“Nếu anh hai muốn về Ám Dạ đến thế thì dẫn anh ta về.”
Lãnh Hoài Cẩn ra lệnh cho Vệ Trạch.
Vệ Trạch hơi do dự: “Tổng giám đốc Lãnh, như vậy có phải không ổn lắm không ạ?”
Đây không phải dẫn sói vào nhà sao?
Trực tiếp dẫn anh ta về giam ở nhà họ Lãnh không được sao?
Nhưng sau khi nghĩ đến cách này, Vệ Trạch mới phản ứng kịp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!