“Daddy thật sự đồng ý cho mẹ đến sao?”
Sau khi A Quân nghe cô nói như vậy, vẻ u sầu trên mặt cũng bớt đi rất nhiều.
Thẩm Vị Ương phát hiện ra tâm trạng đứa nhỏ thay đổi, cô cố nén sự đau đớn trong lòng, liếc nhìn cậu bé, cười một cách yếu ớt: “Đương nhiên là bố con bảo mẹ tới rồi, thằng bé này không có lương tâm gì cả, lần trước bỏ nhà sang bên này cũng không nói lời tạm biệt với mommy.”
Thẩm Quân áy náy nhìn cô: “Con xin lỗi, mommy…”
“1
Thẩm Vị Ương véo mũi cậu bé, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, mommy chỉ nhớ con mà thôi, mẹ con với nhau cần gì nói xin lỗi.”
Hai mẹ con lại hàn huyên thêm một lúc, sau đó cùng nhau ăn tối.
Đợi Thẩm Quân đi nghỉ ngơi, sắc mặt của Thẩm Vị Ương mới thay đổi.
Cô không nên dẫn A Quân rời đi.
Cô không nên đến đây.
Mỗi người đều là một cá thể độc lập, A Quân có quyền lựa chọn cuộc sống mà cậu bé thích.
Cho dù là mẹ ruột cũng không thể trở thành chướng ngại trên con đường của cậu bé.
Thẩm Vị Ương nhắm mắt lại, ngồi ngẩn người ra.
“Tình huống hiện tại của cô không thích hợp để ngây người đâu.”
Khương Niệm Oản đi vào nói với cô.
ổn.”
Thẩm Vị Ương biết Khương Niệm Oản cứu mình, cho nên thái độ của cô cũng khá tốt nhưng vẫn mang theo chút đề phòng: “Tôi nghĩ tình hình hiện tại của tôi vẫn
Khương Niệm Oản ngồi xuống bên cạnh giường cô, đắn đo một hồi, sau đó nhìn cô nói: “Cô Thẩm, cô biết Tình Ty Đằng là gì không?”
Thẩm Vị Ương khẽ nhíu mày: “Là gì vậy?”
Khương Niệm Oản khẽ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là thể trạng hiện tại của cô không quát tốt, tôi nghĩ cô cần phải tiếp nhận điều trị, đặc biệt là điều trị tâm lý.”
Thẩm Vị Ương trực tiếp từ chối: “Không cần, tôi không có vấn đề gì cả.”
“Không có vấn đề thì sao sáng hôm qua cô lại hộc máu mà hôn mê, đã thế còn hôn mê lâu như vậy?” Khương Niệm Oản nghiêm túc nhìn cô: “Cô Thẩm, tôi là bác sĩ, tôi có thể nhận ra được tình trạng cơ thể của cô bây giờ như thế nào. Cơ thể cô không xuất hiện vấn đề gì quá lớn, nhưng thỉnh thoảng bệnh tâm lý của cô sẽ phát tác, cũng sẽ tạo thành tổn thương cho cơ thể.”
“Bệnh tâm lý?” Thẩm Vị Ương nén suy nghĩ trong lòng, cô cố dặn lòng rằng đừng nghĩ đến cảnh Lãnh Hoài Cẩn và Hà Sở dây dưa với nhau, tỉnh táo nói với Khương Niệm Oản: “Bác sĩ Khương, tôi rất cảm ơn cô vì đã hết lòng với tôi như thế, nhưng tôi không cần tiếp nhận điều trị, đây là mong muốn cá nhân của tôi.”
Khương Niệm Oản cảm thấy lo lắng, có vẻ như vẫn muốn nói thêm điều gì nhưng lời ra đến miệng lại bị nuốt ngược trở lại.
Cuối cùng, cô nhìn Thẩm Vị Ương, nói bằng giọng điệu mềm mỏng: “Nếu thế thì tôi cũng không muốn ép cô, tôi sẽ giới thiệu cho cô một cái tên, về sau nếu cô luôn xuất hiện tình trạng đau tim, cảm thấy sống không bằng chết thì hãy đến núi Vân Bách tìm ông nội tôi, Khương Độ.”
Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ này của cô ta, trong lòng có dự cảm chẳng lành: “Bác sĩ Khương, cô nói vậy là sao?”
Khương Niệm Oản: “Có nhiều thứ không tính là bệnh, bây giờ tôi cũng không nắm chắc điều gì, chỉ muốn nói cho cô biết người si tình ắt sẽ đau lòng, có đôi khi phải học được cách buông bỏ, nghĩ thoáng ra một chút.”
Buông bỏ? Nghĩ thoáng?
Hiện giờ cô đã như vậy rồi chẳng lẽ còn chưa tính là buông bỏ sao? Thế này còn không phải là nghĩ thoáng rồi ư?
“Vậy Thẩm Vị Ương kia thì sao? Thời gian trước không phải anh luôn che chở cô ta, muốn cùng cô ta gương võ lại lành sao? Chỉ vì chuyện này người ta không biết phải
tủi thân biết bao lần rồi đó!”
“Không phải anh giải thích với em rồi sao, trước đó làm em tủi thân chính là vì anh muốn triệt để diệt trừ phiền phức cô ả Thẩm Vị Ương kia mà thôi.”
“Đàn ông nhà họ Lãnh sao có thể rơi vào tay cô ta được. Bây giờ anh đã lấy được lòng tin của cô ta, tiễn Thẩm Quân kia đi rồi, đợi ngày cô ta vào tù anh và em sẽ đi đăng ký kết hôn luôn.”
Cảnh Hà Sở và Lãnh Hoài Cẩn nằm trong phòng mây mưa với nhau không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu của cô.
Thẩm Vị Ương cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đáy mắt cô hiện lên tơ máu, cô làm cách nào cũng không thể xóa bỏ hình ảnh ghê tởm ấy ra khỏi đầu óc được.
Cô ôm đầu, cảm thấy trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, giống như bị dây leo siết chặt lấy trái tim, siết đến mức cô không thở nổi.
“Vị Ương, cô sao thế?”
Vừa đi vào Lãnh Diệp đã nhìn thấy cô đau đớn nằm co quắp trên giường, anh ta lập tức tiến lên đó cô, muốn giúp cô bình tĩnh lại.
Thẩm Vị Ương ngẩng đầu, nước rơi đầy mặt nhìn anh ta, sự sợ hãi trong đáy mắt còn chưa tản đi: “A Cẩn.”
Cô gọi tên Lãnh Hoài Cẩn.
Ánh sáng hy vọng trong mắt Lãnh Diệp dần tan biến.
Anh ta đã cô ngồi tựa vào đầu giường.
“Mấy hôm nay anh Cẩn có rất nhiều chuyện phải xử lý, tôi đã nói tình hình của cô tôi cho anh ấy biết rồi, anh ấy sẽ qua đây thăm cô sớm thôi.”
Sau khi đó cô dậy, Lãnh Diệp thu tay lại, giữ khoảng cách với cô.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt, chuyện của bà cụ cô đừng nghĩ nhiều, anh Cẩn chưa bao giờ nghi ngờ cô, chẳng qua tình hình lúc đó anh ấy phải chú ý đại cục cho nên..”
”
“Cho nên chỉ có thể hi sinh tôi đúng không?” Thẩm Vị Ương cười trào phúng, ngắt lời anh ta.
Lãnh Diệp vẫn muốn giải thích nhưng Thẩm Vị Ương đã tỏ rõ sự không hài lòng, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
“A Quân ở đây sống tốt không?” Tâm trí của cô tập trung vào con trai.
“Anh có biết Lãnh Hoài Cẩn định làm gì với thằng bé không?”
Vì quan hệ với Lãnh Hoài Cẩn nên cô không có chút cảm tình nào với Lãnh Diệp, nói chuyện cũng dùng ngữ khí lạnh lùng hờ hững.
Lãnh Diệp hiểu sau lễ mừng thọ của bà cụ Lãnh, cô sẽ không muốn gặp bất cứ người nào nhà họ Lãnh, cho nên cũng không bất ngờ trước thái độ lạnh nhạt của cô. Anh ta nhẫn nhịn nói với cô: “Anh Cẩn sẽ bồi dưỡng thằng bé như người thừa kế, nếu cuối cùng A Quân có đủ năng lực thì sẽ giao Ám Dạ cho thằng bé.”
Thẩm Vị Ương cười lạnh: “Giao Ám Dạ cho A Quân? Vậy đứa nhỏ của anh ta và Hà Sở sẽ lấy thứ gì đây? Hà Sở có thể đứng nhìn nhường Ám Dạ cho người khác sao?
Lãnh Diệp không hiểu vì sao Thẩm Vị Ương lại để ý Hà Sở như thế.
Không phải Hà Sở đã bị giam giữ ở nhà họ Lạc rồi sao? Nếu nói cô bắt buộc phải đề phòng ai đó, thì hẳn là phải để ý người chị gái Lạc Miểu cùng cha khác mẹ với Hà Sở mới đúng.
Vấn đề giữa phụ nữ với nhau này Lãnh Diệp cũng không rõ ràng lắm.
Mà vấn đề giữa Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương còn phức tạp hơn.
Lãnh Diệp cũng không biết nên nói gì để an ủi cô, cuối cùng chỉ đành nói: “Dù sao A Quân cũng là con trai của anh Cẩn, đương nhiên anh Cẩn sẽ dành điều tốt đẹp cho thằng bé.”
Thẩm Vị Ương khinh bỉ cười một tiếng, sau đó yên lặng ngồi trong góc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!