Nếu chỉ là nhốt trong nhà giam nhà họ Lãnh thì vẫn có cách để cứu vãn, vì Lãnh Hoài Cẩn có thể quyết định chuyện trong nhà, nhưng nếu đưa cô tới đồn cảnh sát thì
khác nào coi cô là nghi phạm, khác nào đối xử với cô như tội phạm.
Vệ Trạch cảm thấy như thế không hợp lý, lập tức đánh mắt sang phía Lãnh Hoài Cẩn chờ lệnh.
Nhưng mà Lãnh Hoài Cẩn lại rất đồng tình với cách xử lý của Từ Á, trực tiếp đồng ý. “Cô hai nói rất đúng, người phụ nữ này làm hại cụ, tội ác ngập trời như thế thì đưa đến đồ cảnh sát luôn đi. Bà nội quan trọng hơn sĩ diện của nhà họ Lãnh này.”
Anh vừa nói xong, chú hai của anh lập tức không đồng ý nhìn vợ, nói: “Bà nói mấy điều ngu ngốc gì thế, bà là người có gia đình rồi, bà nói ít một chút cũng chả ai nghĩ
bà bị câm điếc đâu.”
”
“Hôm nay là tiệc mừng thọ của cụ, lại còn là lễ đính hôn của nhà họ Lãnh chúng ta với nhà họ Lạc. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, bà muốn nói với tất cả khách mời dự tiệc đêm nay là nhà họ Lãnh chúng ta không có năng lực bảo vệ cho người được chúc thọ à, bà đang muốn nhà họ Lãnh bề mặt sao?”
Nhà họ Lãnh bọn họ vẫn luôn là lực lượng cốt cán về lĩnh vực Khoa học kỹ thuật quốc phòng tại nước A, nếu để mọi người biết chuyện tất cả bọn họ không thể bảo vệ
một bà lão trong tiệc mừng thọ của bà ấy thì không phải là đang chờ mọi người chê cười nhà họ Lãnh này sao?
Từ Á bị Lãnh Hạo móc mỉa nên không dám nói thêm lời nào.
Lãnh Hạo nghiêm túc nhìn Lãnh Hoài Cẩn, nói: “Hoài Cẩn, chuyện này nên giải quyết êm đẹp một chút, đừng rêu rao khắp nơi, chờ khi tra xét kĩ càng thì giải quyết sạch
sẽ hết ”
Đối với Lãnh Hạo, ông ta không thể bỏ qua việc có người làm hại mẹ mình, nhưng ông ta cũng không thể vì thế mà làm lớn chuyện, khiến nhà họ Lãnh mất mặt
được.
Lãnh Miện cũng đồng ý với Lãnh Hạo: “Người phụ nữ này bây giờ là tình nghi số một, Hoài Cẩn, hiện giờ cháu cũng không thể không phân biệt đúng sai, khiến chúng ta phải thất vọng.”
Đồng thời ông ta không quên cảnh báo thêm: “Nếu cháu không xử lý được việc này thì chú và chú hai có thể xử lý giúp cháu.”
“Chú ba yên tâm.” Lãnh Hoài Cẩn nhìn Thẩm Vị Ương bằng đôi mắt lạnh lẽo không chút nhiệt độ, dường như người đàn ông lúc nãy van nài xin cô cho mình thêm một cơ hội không phải anh vậy: “Cháu và cô ta đã ly hôn từ bốn năm trước, trong lòng cháu đã không còn để tâm đến cô ta nữa rồi. Việc liên quan đến bà nội cháu sẽ điều tra rõ ràng, tuyệt đối không nhân nhượng cho bất kì người nào dám làm hại cụ.”
“Vị Ương, Vị Ương,… Lãnh Hoài Cẩn, anh..”
“Thôi được rồi, Trường Đình.”
Lúc bọn họ muốn đưa Thẩm Vị Ương đi vì là tình nghi số một, Cố Trường Đình tức giận muốn ngăn cản liền bị Thẩm Vị Ương gọi lại.
Thẩm Vị Ương trấn an Trường Đình xong, cô nhìn Lãnh Hoài Cẩn bằng ánh mắt thê lương hỏi: “Tổng giám đốc Lãnh, nếu tiếp theo lại xuất hiện chứng cứ bất lợi cho tôi, có phải ngài định đẩy tôi vào tù không?”
Bốn năm trước là tai vạ sát sinh.
Bốn năm sau lại là tai ương tù tội.
Người đàn ông này đúng là không khiến cô thất vọng, từ đầu đến cuối chưa hề có chút thương tiếc nào với cô.
Lúc cô hỏi điều này, trong mắt tràn ngập thê lương, tối sầm không chút ánh sáng.
Lòng Lãnh Hoài Cẩn đau đớn, nhưng vẫn lạnh lùng vô tình nhìn cô: “Tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai làm hại cụ.”
“Cô Thẩm, cô nên thức thời một chút, cô đến phòng giam của nhà họ Lãnh chờ đi, lõ như việc này không phải do cô làm thì cô…”
“Không có chuyện lõ như.” Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt như nhìn kẻ thù cả đời mình: “Tổng giám đốc Lãnh, sau này không hẹn gặp lại.”
Nói xong, cô quay người đi theo vệ sĩ đến phòng giam nhà họ Lãnh.
Lúc cô xoay người đi, Lãnh Hoài Cẩn cảm giác như cô là hạt cát liên tục rơi xuống khỏi kẽ ngón tay anh.
“Lãnh Hoài Cẩn, anh đừng quên quyết định hôm nay của anh, chính anh là người đã bỏ rơi cô ấy.”
Nhìn bóng dáng Thẩm Vị Ương bị đưa đi, Cố Trường Đình lạnh lùng nhìn anh, sau đó mới siết tay rời đi.
Anh ta còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
Vị Ương có thể vượt qua chuyện này hay không đều phụ thuộc vào việc anh ta có làm được chuyện đó hay không.
“Anh Cẩn, em kiểm tra hết rồi nhưng không phát hiện người nào khả nghi.”
Lãnh Diệp sau khi điều tra mọi thứ liền về báo cáo với Lãnh Hoài Cẩn.
“Còn muốn tiếp tục tổ chức lễ đính hôn không?”
Nghe đến tiệc đính hôn của hai người còn chưa tổ chức xong, Lạc Miểu cảm thấy sốt ruột.
Giờ bà cụ xảy ra chuyện như vậy mà cô ta cứ khăng khăng đòi tiếp tục lễ đính hôn, chắc chắn sẽ giống người không hiểu chuyện.
Nhưng cô ta đã mong đợi lễ đính hôn này suốt một tháng, chả lẽ cứ bỏ mặc vậy sao?
Giờ phút này trong lòng Lạc Miểu rất hận Thẩm Vị Ương, hận không thể rút gân lột xương người phụ nữ này.
Nhất là Lãnh Hoài Cẩn lại còn nói: “Đã xảy ra chuyện như vậy còn làm lễ đính hôn gì nữa, cứ như bình thường đi, nếu có ai hỏi bà nội đâu thì cứ bảo bà nội đang quỳ ở
phật đường.”
Thế nên nghĩa là sẽ không tổ chức lễ đính hôn nữa sao?
Lạc Miểu không cam lòng.
Cô ta cố gắng vực tinh thần của mình nhìn trông ổn hơn, quay ra hỏi Lãnh Hoài Cẩn: “Hoài Cẩn, lễ đính hôn của bọn mình thì tính thế nào? Khách mời cũng đang chờ bên ngoài hết rồi.”
Lãnh Hạo khó hiểu hỏi: “Cô Lạc nói vậy là có ý gì? Nhà họ Lãnh chúng tôi chỉ dự tính tuyên bố cháu và Hoài Cẩn sẽ đính hôn nhân tiệc mừng thọ của cụ, những người khác sao biết được?”
Tính tình Lãnh Hạo rất nghiêm túc cứng nhắc, Lạc Miêu bị ông ta hỏi nên chột dạ, không dám nói là nhà họ Lạc trước đó đã tung tin là cô ta và Lãnh Hoài Cẩn chuẩn bị
kết hôn.
Lúc này cô ta chỉ có thể miễn cưỡng cười, nói: “Chú hai hiểu nhầm cháu rồi, chỉ là trước đó cháu thấy bà nội luôn mong cháu và Hoài Cẩn bên nhau, bà nội cũng rất mong chờ lễ đính hôn của chúng cháu, nếu chúng cháu không tổ chức thì cháu sợ là bà nội sẽ cảm thấy..”
“Sẽ cảm thấy như nào?” Lãnh Hạo cười nhạt hỏi cô ta: “Chết không nhắm mắt à?”
Lạc Miểu lời của Lãnh Hạo dọa sợ, liên tục biện minh: “Không, không phải như thế đâu, chú hai đừng hiểu nhầm ý cháu, ý của cháu không phải như thế.”
Lãnh Hạo lạnh lùng nhìn cô ta: “Chú hai bảo luôn nhé, dù không nhắc tới chuyện lễ đính hôn hôm nay không thể tổ chức được, cho dù cháu và A Cẩn hôm nay đính hôn thì chưa chắc cháu đã vào được cửa nhà họ Lãnh này đâu.”
Lạc Miểu là chị của Hà Sở, cho dù là cùng cha khác mẹ nhưng vẫn cùng mang cái gen không biết xấu hổ, đúng là cùng một dòng máu mà ra.
Cho nên Lãnh Hạo cũng không hài lòng với cô ta.
Lạc Miểu cũng cảm giác được điều đấy nên đánh mắt về phía Lãnh Hoài Cẩn cầu cứu, thế nhưng Lãnh Hoài Cẩn chỉ có lạnh lùng, không thể hiện tâm trạng gì, cũng không quan tâm đến việc của cô ta.
Anh không yêu cô ta, Lạc Miểu luôn luôn hiểu rõ.
Anh có thể có một đứa con với Hà Sở, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện gì với cô ta.
Nhưng dựa vào cái gì cơ chứ.