Chương 625 : Tôi không uy hiếp
Lam Hân hiểu suy nghĩ của bà, ở Khương gia lâu như vậy, cô cũng biết đám cưới gia tộc có ý nghĩa gì, nhưng cũng không phải tắt cả đều tốt.
Có cuộc hôn nhân tốt, cũng có những cuộc hôn nhân rất đau xót, cơ bản không có hạnh phúc, cha mẹ, xem như là ngoại lệ, nhưng, anh hai không nhất định sẽ may mắn như vậy, vì ích lợi, sao phải hy sinh con cái mình chứ?
“Mẹ, liên hôn đa số đều không hạnh phúc, mẹ cũng nói, anh hai rất có năng lực, cũng trầm ổn, anh ấy nhát định có thể dùng thực lực của chính mình, lãnh đạo công ty nhà họ Cố lớn mạnh trong tương lai .”
Lam Hân cười nói, cô hiểu anh hai mình, tính tình trầm ổn, kinh doanh ổn định, nhà họ Cố sẽ không gặp vấn đề gì.
Nếu mẹ cảm thấy bản thân đã sai, như vậy, anh hai cùng Giai Kỳ còn có cơ hội ở bên nhau.Cô cũng hy vọng hai người đó về bên nhau, người phù hợp vẫn là quan trọng nhất.
Lâm Mộng Nghỉ mỉm cười, có chút chua xót, “Lam Lam, mẹ hiểu ý của con, nhưng Lam Lam à, kinh doanh nào có dễ dàng như vậy?”
Lam Hân tự tin thong dong: “Mẹ, thiên hạ sẽ không có chuyện nào dễ dàng, con từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp chuyện gì dễ dàng.”
Đã từng trải qua một thời gian khó khăn, nhưng bây giờ cô phải cảm ơn những khó khăn đó, có chúng mới làm cho cuộc sống hiện tại của cô được như vậy, biết khó mà vươn lên “Cũng phải.”
Lâm Mộng Nghi cười cười, nhìn lại chặng đường trước đó của mình cũng không hề dễ dàng, sinh ra trong nhà thế gia, cũng là công cụ liên hôn, gả cho Tích Hồng, nhưng ông ấy là người đàn ông tốt, đối xử với bà cũng rất tốt.
Bà vốn không coi trọng Tích Hồng, con cái nhà thế gia làm gì có máy người tốt lành, nhưng sau khi gả cho ông thì phát hiện, người đàn ông tao nhã kia, so với tưởng tượng còn tốt hơn, dần dần, bà cũng yêu thương chồng mình.
Hôn nhân, nhân của bà coi như là hạnh phúc nhất so với bạn bè cùng lứa tuổi, tất cả đều hâm mộ bà.
Lam Hân nói: “Mẹ, Giai Kỳ là một cô gái tốt, cô ấy không phải vì tiền mới ở bên anh hai, mà là thật sự yêu anh ấy, hiện tại Giai Kỳ và đứa nhỏ đều tốt lắm, nhưng đứa nhỏ không thể không có cha, con là mẹ đơn thân, biết đứa nhỏ rất khao khát có cha , hơn nữa, mẹ đã nói với tính cách của anh con, nếu không thể ở cùng Giai Kỳ , cả đời này cũng sẽ không cưới người khác , cũng có thể anh ấy hiều thuận, sẽ cưới người mẹ yêu cầu, nhưng cả đời sẽ không được hạnh phúc .”
Như vậy, cả hai đều bất hạnh.
““Haizz!”
Lâm Mộng Nghi thở dài, con trai lớn rời mẹ, bà cũng hiểu tính cách Ức Lâm, vốn định bận rộn xong sẽ tìm thằng bé nói chuyện, nhưng Ức Lâm lại chủ động tìm mình.
Ngày đó từ bệnh viện trở về, Tích Hồng cũng đã nói rất nhiều, đặc biệt sau khi trải qua chuyện nhà họ Có, bà mới thấy được, tình thân thật đáng quý.
“Lam Lam, con giúp mẹ hẹn Giai Kỳ, mẹ muốn gặp mặt con bé, trước đó mẹ đã làm nhiều chuyện có lỗi, mẹ muốn nói lời xin lỗi với con bé, về chuyện của nó và anh con, tình cảm của chúng phải dựa vào anh con rồi.”
Lam Hân hơi sửng sốt, nói thật, cô vẫn cảm thấy được mẹ là một người rất cao ngạo, phải để bà đi xin lỗi người khác, đúng là sẽ khó chịu muốn chết.
Nhưng sai lầm chính là sai lầm, xin lỗi cũng là một kiểu nhân nhượng.
“Được ạ, mẹ.”Lam Hân nặng nè gật đầu.
“Sau khi trở về, con sẽ nói chuyện với Giai Kỳ, nhưng hiện tại cô ấy chưa muốn nghĩ đến chuyện này, chờ tâm trạng Giai Kỳ tốt hơn, con sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Lam Hân cũng có không chắc suy nghĩ hiện tại của Giai Kỳ là gì.
Chỉ có thể nói sau với cô ấy.
Có lẽ, anh hai đã từng từ bỏ, Giai Kỳ cũng không dễ dàng tha thứ cho anh ấy.
Dù sao từ bỏ còn khiến người ta đau lòng hơn là bị vứt bỏ.
“Được, Lam Lam, con là con gái tốt của mẹ.”
Lâm Mộng Nghi cười nói, từ khi tìm được con gái, tâm trạng bà tốt hơn rất nhiều.
Trong lòng trước kia luôn có cảm giác áp lực và chán nản, từ khi con gái xuất hiện cũng biến mắt.
Lam Hân không nói gì, cô cũng không phải con gái tốt, mấy năm nay, chưa từng vì cha mẹ mà làm được cái gì?
“Mẹ, chúng ta trở về đi, nói chuyện với Giai Kỳ xong con sẽ báo mẹ.”
Lam Hân nói xong, đứng dậy, cười dài nhìn mẹ mình, rất nhiều chuyện, đều đang phát triển rất tốt.
“Được!”
Lâm Mộng Nghi cũng đứng dậy, hai người chuẩn bị rời đi, Lâm Mộng Nghi nhìn thấy Có An An cùng Tần Ninh Trăn, Bùi Dao Tinh và Lâm Tử Thường đang đi đến.
Lâm Mộng Nghỉ: “Lam Lam, mẹ đi trước, lát nữa con hãy đi ra.”
Cố An An này rất nguy hiểm, có rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng, hiện tại không phải lúc để xé rách mặt.
Lam Hân nhìn theo ánh mắt bà cũng thấy được nhóm người Tần Ninh Trăn.
Cô khẽ gật đàu, biết hiện tại không phải lúc.
Lâm Mộng Nghi thấy mấy người kia đã ngồi vào vị trí, liền bước ra ngoài.
Mà Lam Hân, tiếp tục ngồi xuống, nhấm nháp ly cà phê vẫn chưa động tới.
Lâm Mộng Nghi rời đi, nhóm người Tần Ninh Trăn đều không nhìn đến.
Ngược lại là Cố An An thấy được Lam Hân đang ngồi uống cà phê.
Cô ta nhíu mi, đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng gặp được Lam Hân.
“Alo, Lục Hạo Khải, chuyện anh và vợ xử lý thế nào rồi ?
Ngày mai là hạn cuối cùng , anh cần phải nghĩ cho kỹ.”
Phía sau Lam Hân, bỗng nhiên truyền tới giọng nói của một người phụ nữ, vội quay đầu lại nhìn, cô liền nhận ra đó là người phụ nữ trong lòng Lục Hạo Khải ngày đó , cô ta vừa mới ngồi xuống, có một ly nước trắng.
Cô hơi nhíu mi, người này…..
.Lục Hạo Khải, Vu Khanh này làm việc, cho tới bây giờ đều là nói một không nói hai , ngày mai anh và vợ còn chưa ly hôn, tôi liền mở họp báo, ngày đó chuyện tôi nói với anh còn nhớ rõ chứ?”
PHảa Hà… Lục Hạo Khải, tôi không uy hiếp, trước đó tôi đã nói , chạm vào tôi là phải phụ trách , tôi không phải người có thể giải quyết bằng tiền, tôi đã nói rất rõ ràng, anh cũng đồng ý sẽ chịu trách nhiệm với tôi , hiện tại lại chối, ngày mót tôi muồn nhìn thấy giấy ly hôn, nếu Không …… ” Lam Hân nhìn Vu Khanh cúp điện thoại, nước cũng không thèm uống mà đứng dậy rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!