Chương 592 Giắc mộng của anh chính là em
Lục Hạo Thành cười nói: “Sở Phi Dương, cháu mà là đàn ông sao?
Đàn ông có động tí là chảy nước mắt như cháu không?”
Sở Phi Dương: “Cậu, ngay cả cậu cũng bắt nạt cháu, không thèm nói với cậu nữa , hai chúng ta đoạn tuyệt, tôi không phải cháu của cậu, huhuhu…… ” Sở Phi Dương khóc lóc cúp điện thoại.
Lục Hạo Thành thật sự bắt lực, đang dạy dỗ đứa nhỏ vậy, anh còn chưa làm gì đã khóc lóc om sòm rồi.
“Tôi không còn là cháu của cậu”, thằng nhóc này, nói vậy khiến người ta thật đau lòng.
Lục Hạo Thành chậm rãi lắc đầu, Lam Lam một mình làm cha mẹ máy năm nay, vất vả đến thế nào chứ?
Lục Hạo Thành thật sự cảm nhận được khó khăn của Lam Hân, nhưng sau này đã có anh , cô sẽ không phải một mình vắt vả .
Mà Lam Hân đang vội tắm rửa thật nhanh .
Tuy rằng Lục Hạo Thành ở bên ngoài, nhưng Lam Hân cũng không cảm thấy an toàn.
Cô cảm giác bản thân như rơi vào hang sói, nên không ngừng tăng tốc.
Vừa lúc nghĩ Lục Hạo Thành là sói, trong lòng lại không ngừng bào chữa cho Lục Hạo Thành, anh ấy giữ mình chờ đợi mình nhiều năm,như vậy, sao có thể nói xấu người ta chứ?
Lam Hân, mày có biết xấu hỗ hay không?
Lương tâm mày không đau sao?
Có xứng đáng với mười mấy năm mà người ta chờ đợi không??
Trong lòng Lam Hân vô cùng mâu thuẫn.
Nhưng lúc nào cô có suy nghĩ mâu thuẫn về Lục Hạo Thành , đáy lòng đều lên tiếng giải vây cho anh, hơn nữa đều nói ra những điểm tốt của Lục Hạo Thành .
Loại mâu thuẫn này, Lam Hân cũng có chút bắt đắc dĩ.
Cô lấy trong túi ra bộ lễ phục, nhanh chóng mặc vào rồi lau khô tóc.
Sau đó lại trang điểm nhẹ nhàng cho mình một chút.
Cô nhìn mình trong gương, trên gương mặt có đôi mắt trong veo sáng ngời này là chói mắt nhất, cô mỉm cười, đôi mi dài khẽ run, làn da trắng mịn không tì vết lại được tô điểm thêm phấn hồng, đôi môi như hoa hồng kiều diễm mà ướt át.
Nhìn lướt qua bộ quần áo trên người, đây là phong cách năm nay cô thiết kế, cô là người mặc đầu tiên. Vốn dĩ cô không phải người có dáng người chuẩn siêu mẫu, mà hơi gầy một chút, buông mái tóc xoăn mềm mại, có vẻ có chút dày, lại toát lên vẻ quyền rũ.
Cô vừa lòng nhìn bản thân rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Nâng mắt nhìn Lục Hạo Thành đang ngồi ở sô pha, cúi đầu xem di động, góc nghiêng hoàn mỹ _, nhìn có chút lạnh lùng, anh lẳng lặng ngồi ở kia, hơi thở nam tính, cao ngạo lan tràn .
Lúc cô bước tới, người kia cũng chậm rãi ngẳng đầu, đôi mắt đen tràn đầy ôn nhu.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Lam Hân, đáy mắt xet qua một tiaa kinh diễm, “Lam Lam, mẫu mới năm nay, rất hợp với em.”
Lam Hân cũng nhìn lại bản thân “Phải không?
Em cũng rất thích.”
Lục Hạo Thành đứng dậy, trong mắt hiện lên ý cười, khóe môi nhếch lên một đường cong hoàn mỹ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, “Đi thôi! Trước tiên để mấy bộ quần áo này ở đây, đêm nay chúng ta sẽ trở lại đây, vừa rồi anh đã nói với mẹ, đi đi về về quá mệt mỏi, xong hết việc chúng ta mới trở về.”
SA 0g ” Lam Hân có chút bất đắc dĩ nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé, sao anh có thể tự làm chủ như: vậy?
Cũng chưa hỏi cô có đồng ý hay không đâu?
“Mẹ đồng ý rồi?”
Lam Hân vừa nói xong, cảm giác bản thân vừa hỏi một câu ngu ngốc.Mẹ ước gì cô lập tức gả cho Lục Hạo Thành ấy.
“Ù”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng gật đầu, lúc xoay người lại nở nụ cười đen đối, mẹ hận không thể để anh nhanh chóng cưới Lam Lam về nhà.Đương nhiên bà hy vọng bọn họ sẽ có thêm nhiều không gian riêng tư..
Lam Hân nhìn theo bóng lưng Lục Hạo Thành, rộng rãi mà lại có cảm giác an toàn, Lục Hạo Thành chính là mẫu người mà Lam Hân thích.
Lúc tàn nhẫn, thì tàn nhẫn ! lạnh lùng thì như đông chết người , lúc dịu dàng lại khiến người ta đắm chìm trong đó, quả thực là đại boss trong truyền thuyết cũng là đại boss trong đời thực.
Lam Hân cúi đầu phát huy hết trí tưởng tượng đẹp đẽ của mình, nhưng đi đường không chú ý, đụng phải lưng của Lục Hạo Thành đang đứng chờ thang máy.
TÀ S ” Lam Hân ăn đau, cả người lui lại mấy bước.
Lục Hạo Thành vội xoay người, nhanh chóng ôm cô vào trong ngực, có chút khó hiểu nhìn lại, cô dùng đầu đánh anh làm gì vậy chứ?
Anh khẽ cúi đầu, thấy cô đang bối rối thì cong môi cười, một mùi thơm thoang thoảng bao trùm lấy anh, như có như không.
“Cô ngốc, đi đường sao không cẩn thận vậy, anh chỉ không dẫn em đi một lát mà đã xảy ra chuyện rồi .”
Giọng nói trầm thấp êm ái của anh vang lên bên tai Lam Hân.
A a a! IVẻ mặt Lam Hân bối rối, cô có thể nói, là lúc đi đường mải suy nghĩ về anh nên mới lao vào sao?
Mũi của cô cũng thật khó chịu! Cô từng đọc được một đoạn văn, âm thầm thích một người, nhưng lại không muốn nói cho anh ấy biết, mỗi lần gặp mặt, đều nhịn không được muốn nhìn anh thêm một cái, lúc người ta quay đầu nhìn, còn giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Cô cảm thấy không đồng ý, nếu thật sự thích một người, khi người đó đứng ở trước mặt mình, nên cho đối phương biết rõ tình cảm của mình.
Nhưng mà tình cảm của cô hiện tại thế nào?
Cô cũng lặng lẽ mong chờ một tình yêu có thể đi cùng mình mãi mãi.
Lục Hạo Thành thấy cô gái nhỏ không nói lời nào, cũng không nhiều lời, nhìn thang máy đã đến, anh nắm tay cô đi vào.
Lam Hân lúc này mới nâng mắt nhìn anh, giờ khắc này, đáy lòng tràn đầy lời muốn nói, nhưng lại không nói được lời nào.
Trong khoảng thời gian này, cô củng Lục Hạo Thành ở chung nhà, đôi khi, nhìn thấy anh lẳng lặng ngồi một mình, cô đơn trông như lá rơi mùa thu.
Mà khi ánh mắt của anh nhìn thấy cô, lại giống tìm được ánh sáng từ trong bóng tối, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Không thể biết trước tương lai, anh vẫn chân thành và kiên định đợi cô, tình yêu của trẻ con mà anh vẫn tiếp tục kiên trì.
Cô tất nhiên hiểu được những điều đó nhưng càng là hiểu được, càng có cảm giác tự ti bản thân không xứng với anh.
“Lục Hạo Thành.”
Lục Hạo Thành rũ mắt xuống “Lam Lam, em nói đi.”
Lam Hân nghĩ nghĩ: “Ước mơ của anh là gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!