Chương 143: Hạo Thành không bình thường
“Vậy tại sao cậu ấy không thèm để ý đến cậu?” Âu
Cảnh Nghiêu kỳ quái, Lục Hạo Thành không phải một
người thích ghi thù, nếu như không phải đắc tội đến
thứ cậu ấy quan tâm, cậu ấy sẽ không đối với bọn họ như vậy.
“Tôi biết làm sao được? tôi chưa từng đắc tội với cậu
ấy đâu?” Tô Cảnh Minh khóc đầy mặt, anh cũng muốn
biết sao lại đắc tội với vị đại thần này.
Anh không hề cho rằng nội dung wechat hôm đó sẽ
đắc tội với Lục Hạo Thành.
“Hẹp hòi bủn xỉn, một người đàn ông to xác mà con
ghi thù gì chứ? Không phải chỉ là một căn biệt thự thôi
sao? Cậu ấy muốn thì tôi có thể không cho chắc?
không phải sau đó gửi tin nhắn nói không cần nữa rồi mà.
Là tự cậu ấy không cần, liên quan gì đến tôi?” Tô
Cảnh Minh cảm thấy bản thân cằn nhằn một ngày
cũng không xong.
Vừa nghe thấy chuyện căn phòng, rồi lại nhớ tới vị trí
biệt thự của Tô Cảnh Minh, Mộc Tử Hoành hơi trừng
mắt, thoáng cái biết tên Tô Cảnh Minh này sao lại đắc
tội với Lục Hạo Thành rồi.
“Cảnh Minh, theo tôi thấy, lần này cậu không chỉ đắc
tội với Lục Hạo Thành mà còn đắc tội lớn, tôi thấy một
hai tháng này cậu đừng xuất hiện trước mặt Lục Hạo
Thành nữa, với tính cách của cậu ấy sẽ không để ý
đến cậu đâu.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Tô Cảnh Minh chau mày:
“Không phải, cậu biết tôi làm sao đắc tội với tảng băng kia sao?”
Mộc Tử Hoành đang muốn nói, cửa phòng 512 bị kéo ra.
Lục Hạo Thành bước ra từ bên trong, nói: “Tô Cảnh
Minh, cậu ở ngoài này đợi cô Lam, Cảnh Nghiêu, Tử
Hoành, hai cậu vào đi.”
“Aiz! Tại sao là tôi?” Tô Cảnh Minh chỉ vào chính
mình, ngay cả bạn gái mình anh cũng chưa từng đợi,
không đúng, căn bản anh không có bạn gái, mặc dù
anh lưu luyến muôn hoa nhưng vẫn chưa tìm được
con bướm thích hợp với mình.
Nhưng ngay cả ánh mắt Lục Hạo Thành cũng không
cho anh, liền quay người bước vào trong phòng.
Sauk hi Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Minh đi vào, cửa
cũng đóng rằm vào một tiếng.
“Fuck…” Tô Cảnh Minh tức giận chửi thề, đá một cái
Vào cạnh tường.
Vì đá quá mạnh, đôi giày da mềm của anh đá lên
tường giống như lấy mềm chọi cứng.
Thoáng cái anh hít vào một hơi đau đón.
“Mẹ kiếp… sao lại xui xẻo thế chứ!” Tô Cảnh Minh đau
đớn quay vòng vòng tại chỗ.
Trong phòng 511, Lam Hân mặc lên bộ lễ phục màu
trắng, thuận tiện trang điểm thêm chút.
Trong chiếc gương sáng chói, trên khuôn mặt xinh
đẹp của cô là chiếc cằm đầy đặn, môi đỏ trơn bóng,
đôi môi lấp lánh ánh hồng nhạt, đôi mắt như sao trời,
lấp lánh tia sáng ngời, đôi bông tai pha lê long lanh ới
chiếc kẹp pha lê trên đầu phản chiếu vào nhau, khiến
dung nhan cô xinh đẹp mà ung dung.
Lam Hân hài lòng cong môi lên, tràn đầy tự tin bước ra ngoài.
Vào khoảnh khắc cô mở cửa ra, cửa phòng bên cạnh
cũng được mở ra.
Cô nghiêng mắt, đúng lúc chạm phải đôi mắt đen sâu
xa của Lục Hạo Thành, lúc này ánh mắt hai người
kiên cố khóa chặt đối phương.
Lục Hạo Thành hoàn hồn, nhìn dáng vẻ xinh đẹp động
lòng người của cô, khóe môi không tự chủ cong lên.
Lam Hân cũng hoàn hồn lại, nhìn anh thay trang phục
lần nữa, chiếc áo sơ mi được may cắt vừa vặn cơ thẻ,
hoàn mỹ phác họa dáng người khỏe đẹp của anh.
Ánh đèn hành lang chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của
anh, khiến khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng nghiêm nghị
với đường nét rõ ràng đó lại càng cân đối.
“Lam Lam, đi thôi!”
Giọng nói dịu dàng của anh khiến ba người đàn ông
như ăn phải bùn, king ngạc nhìn Lục Hạo Thành.