Chương 520 : Bọn họ là cha mẹ ruột của em
Ánh mắt lạnh như băng gầm lên: “Các người sao lại ở trong này, Lam Lam bị nhà mấy người làm hại còn chưa đủ sao?”
Có Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghỉ hỗ thẹn cúi đầu không nói lời nào.
“Cần Hi.” Lam Hân bỗng nhiên nhìn anh “Cần Hi, đừng như vậy, bọn họ là cha mẹ ruột của em.”
Lam Hân cũng không nghĩ sẽ gạt anh.
Nhạc Cần Hi vừa nghe, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lam Hân, anh không tin lắc lắc đầu, “Lam Lam, sao có thể? Em có biết, những tin tức trước đó về em, đều là Cố An An nhà bọn họ cùng Lục Hạo Khải an bài truyền thông làm, ngay cả chuyện ngã cầu thang, đều là nhà bọn họ sắp đặt với truyền thông , bọn họ sao có thể là cha mẹ ruột của em?”
Nhạc Cần Hi không thể tin được, người như vậy là cha mẹ ruột của cô, anh vô cùng kích động, đáy lòng thay cô bắt bình.
Cố Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi vừa nghe Lục Hạo Khải cũng tham dự: chuyện này, đáy lòng lại càng bối rối.Lâm Mộng Nghỉ tức giận đến nghiền răng nghiền lợi .
Lam Hân thấy Nhạc Cần Hi kích động, vẻ mặt bát đắc dĩ, cô biết Cần Hi đều là muốn tốt cho mình, nhưng đây là sự thật.
Cô nói: “Cần Hi, mặc kệ anh có tin hay không, bọn họ chính là cha mẹ ruột của em, đã làm giám định quan hệ rồi .”
ky FAN 0/50 0 ” Nhạc Cần Hi phân nộ đá vào giường bệnh, phân nộ xoay người bước đi, không nói thêm câu gì.
*Gặn’H, Cần:HÍ. -. ” Lam Hân gọi thêm vài tiếng, cũng định đứng dậy đuôi theo, nhưng Nhạc Cần Hi vẫn phẫn nộ mà đi.
“Ngồi xuống” Giọng nói lạnh lùng của Lục Hạo Thành vang lên.
Lam Hân nén giận nhìn anh, lại ngoan ngoãn ngồi trở lại, Cần Hi đang nỗi giận.
Lục Hạo Thành nhìn ánh mắt nén giận của cô, không biết làm thế nào, anh lại ủy khuất, Nhạc Cần Hi tức giận, liên quan gì đến anh chứ?
PHÙ ” Lam Hân có chút bất đắc dĩ ngửa lưng vào gối.
Nhạc Cần Hi kia, bình thường khá trầm ổn , hôm nay sao lại xúc động như vậy chứ?
Cố Tích Hồng lo lắng hỏi: “Lam Lam, giám đốc Nhạc. …..
“A, anh ấy không có việc gì đâu, vẫn luôn như vậy, nổi giận chưa bao giờ quá một ngày , cho anh ấy một chút thời gian, rất nhanh sẽ hết giận thôi.”
Cố Tích Hồng vừa nghe, gật đầu, nhìn hai người trò chuyện, Lam Hân rất hiểu rõ anh ta.
Lục Hạo Thành rầu rĩ không vui nói: “Em cũng thật hiểu rõ người ta.”
Lam Hân nhìn về phía anh, tự tin trả lời: “Tất nhiên, Cần Hi là bạn tốt của tôi.”
Lục Hạo Thành vừa nghe từ bạn bè, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng ôn hòa vài phần.
Lục Hạo Thành thiếu chút nữa nhịn không được thốt ra, “Tôi thì sao?” Nhưng cũng bị anh nuốt trở vào, anh sợ câu trả lời khiến mình đau lòng.
Không được, anh nhất định phải từ từ, từng bước một, không thể gấp, gần quan được ban lộc, anh cùng Lam Lam sẽ ở chung nhà, so với Nhạc Cần Hi cơ hội càng nhiều.
Lâm Mộng Nghỉ ở bên cạnh nói: “Lam Lam, con ăn cháo đi!”
Lâm Mộng Nghỉ thấy con gái không chịu gọi mẹ, đáy lòng rất khó chịu, nhưng cũng không vội, hiện tại con gái đã tìm được rồi, hai mẹ con có thể từ từ bồi dưỡng cảm tình.
“Được, cám ơn!” Lam Hân cười cười, giọng nói vẫn lộ ra xa cách.
Lâm Mộng Nghi nghe vậy, mắt cũng tối đi.
Cố Tích Hồng đem bình giữ nhiệt mở ra, mùi cháo thơm nức khiến Lam Hân thèm ăn.
Lâm Mộng Nghi nhận lấy “Lam Lam, mẹ đút cho con.”
Lam Hân hơi sửng sốt, nhìn ánh mắt chờ mong kia, cô nhất thời không biết phải làm thế nào?
Lâm Mộng Nghi vẫn lằng lặng chờ mong nhìn cô, nhiều năm qua, bà ta cũng điên cuồng muốn tìm con gái.Nhưng năm này qua năm khác, không có một chút tin tức, thật sự có chút tuyệt vọng.
Bà thấp giọng nói: “Lam Lam, cám ơn con, để lúc mẹ còn sống có thể nhìn thấy con trở về. Mẹ thật vô dụng, gặp mà lại không nhận ra con.”
Lâm Mộng Nghỉ vô cùng đau đớn, Lam Lam hiện tại không đuổi mình ra ngoài, bà đã rất cảm kích .
Lam Hân nhìn vẻ mặt thương tâm của mẹ ruột, đáy lòng rối rắm lại mâu thuẫn, bà ấy cũng đâu làm sai?
Chẳng qua chỉ là muốn bảo vệ người nhà mà thôi.
Mà cô lúc đó, trong mắt bà, dù sao cũng chỉ là người xa lạ.
Cô trước đó còn nhủ thầm, chỉ cần tìm được cha mẹ ruột, mặc kệ vì sao bọn họ bỏ rơi mình, cô cũng không oán hận.
Cha mẹ đã cho cô sinh mệnh, đã rất cảm kích , nếu cô đã thấy biết ơn, cô lui một bước, mọi người cũng không thống khổ như vậy.
Người như Đào Mộng Di, cô còn tha thứ, huống chỉ là cha mẹ ruột mình chứ?
Lam Hân nhìn Lâm Mộng Nghị, hiểu ý cười: “Mẹ, mẹ đút con đi!”
[À5 Ti uyn ” Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe một tiếng mẹ, cả người giống như sống lại nháy nước mắt kích động rơi xuống.
“Được được, Lam Lam, mẹ đút cho con.” Lâm Mộng Nghỉ lau nước mắt, kích động cầm thìa đút cháo cho Lam Hân.
Lam Hân cũng nhìn Cố Tích Hồng đang kích động, gọi : “Cha.”
“Yo! Lam Lam, được, con đã trở lại thật tốt!” Cố Tích Hồng cũng đỏ mắt, kích động nói Lam Hân cười cười, há miệng ăn cháo Lâm Mộng Nghỉ đút cho mình.
Lục Hạo Thành nhìn thấy cảnh này cũng vui vẻ, mặc kệ bác gái Cố đã từng làm gì? Lấy tính cách lương thiện của Lam Lam, nhất định sẽ tha thứ cho bà ấy.
Cô cũng không muốn nhìn thấy người nhà mình thống khổ, tựa như cô nói , lùi một bước, ai cũng thoải mái.
Lam Hân ăn xong một chén, Cố Tích Hồng vừa thấy, định múc thêm, Lam Hân thấy vậy vội từ chối: “Cha, con no rồi.”
Có Tích Hồng sửng sốt, “Lam Lam, con mới ăn một chút, sao lại no rồi2”
“Đúng vậy! Lam Lam, con gầy như vậy, nên ăn thêm chút.” Lâm Mộng Nghỉ cũng khuyên nhủ.
Lam Hân cười nói: “Thật sự no rồi, bình thường con ăn cũng không nhiều.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!