Lục Hạo Thành vừa nghe, đáy lòng vô cùng buồn bực, đích thân cha ruột mở miệng, thằng bé còn cân nhắc, Mộc Tử Hoành đến mời chắc thằng bé cũng không thèm cân nhắc luôn.
Nếu là Lam Lam nói, thằng bé khẳng định không chút do dự đồng ý.
Lục Hạo Thành bỗng nhiên cảm thấy được sự chênh lệch lớn như thế nào.
“Nhiên Nhiên, giải trí Cực Quang sau này sẽ để con quản lý, con có muốn ký hợp đồng trước không?”
Lục Hạo Thành dụ dỗ nói, khối tài sản của anh rất nhiều, đưa cho con trai chơi một chút cũng không sao.
Ba đứa nhỏ cùng bà xã chính là để nuông chiều.
Lam Tử Nhiên vừa nghe, có chút hứng thú, “Cha, ý này không tồi, con thương lượng lại với mẹ một chút n xem, có thể có lợi, con sẽ làm, nếu là cục diện rối rắm, chẳng phải con tự tìm phiền toái sao?”
Ánh mắt trong suốt của Lam Tử Nhiên thẳng tắp nhìn cha mình, giống như có thể nhìn thấu lòng người Lục Hạo Thành bất đắc dĩ cười cười, nhìn hai đứa con thông minh lanh lợi: “Tiểu Tuấn, Nhiên Nhiên, các con là con ta, cha có quỳ cũng phải nuông chiều mấy đứa, sao có thể khiến con gặp rắc rối chứ?
Tóm lại con ký hợp đồng với giải trí Cực Quang đi, cha hy vọng sau này con có thể phát triển càng ngày càng tốt.”
Lam Tử Nhiên cùng Lam Tử Tuấn vừa nghe lời này, ánh mắt đều nhìn đối phương, câu nói có quỳ cũng phải nuông chiều máy đứa làm cả hai đều cảm động.
“Cha, cha có mẹ và bọn con, có phải cảm thấy rất tuyệt không.”
Lam Tử Nhiên cười hỏi, cậu cảm giác cha sóng càng dần càng vui vẻ. . Truyện Quân Sự
Lục Hạo Thành mỉm cười nhìn hai anh em “Nhiên Nhiên, sao không phải mọi người có cha mà trở nên tuyệt hơn?”
Lam Tử Nhiên hơi giật mình, vẫn ung dung nhìn qua “Cha, phải biết đủ, chúng con chưa từng có ý định tìm cha, cho nên cha phải cảm thấy may mắn.
Trước đó chưa gặp được cha, bọn con cũng rất hạnh phúc.”
Hạnh phúc bên trong cậu bé, tuy rằng còn muốn có một người cha, hiện tại tốt rồi, tất cả đều thành hiện thực.
Lục Hạo Thành sửng sốt mang vẻ mặt thương tâm nhìn hai đứa con “Đồ vô lương tâm, cha nếu biết các con tồn tại, sao có thể bỏ qua 7 năm này.
Được rồi, các con nghỉ ngơi đi.”
Lục Hạo Thành nói rồi mất mát rời đi.
Lam Tử Tuấn: “Lam Tử Nhiên có phải em nói hơi quá đáng rồi không?”
Lam Tử Nhiên mang vẻ mặt không biết làm sao: “Thật ra lúc nói xong em cũng thấy hối hận, thật sự, nếu em có năng lực, em nhất định sẽ đánh cha, sao có thể vô trách nhiệm như vậy?”
Lam Tử Tuấn: “…….” “Cha cũng không biết chúng ta tồn tại, này không thẻ trách được.”
“Ha hả...” Lam Tử Nhiên nghiêng người, “Anh cả, anh đã Lam Tử Tuần: “Không có.Chỉ là em không hiểu anh.”
Lam Tử Nhiên cười nhạt, “Anh, em mệt mỏi lắm rồi, ngủ đi, hai ngày nay em gần như kiệt sức để đọc kịch bản rồi.”
Lam Tử Tuần nhìn em trai, mấy ngày nay, thằng bé chắc mệt chết rồi.Mỗi một lần vì vai diễn phim truyền hình hay điện ảnh mới, hoặc là có quay quảng cáo, hay chụp quảng cáo, Nhiên Nhiên mệt muốn chết được, nhưng thằng bé chưa bao giờ than mệt.
Đặc biệt là ở trước mặt mẹ.
“Nhiên Nhiên, tình hình trong nhà giờ đã tốt hơn rất nhiều, có cha cùng mẹ gánh vác, nếu em cảm thấy mệt, trước hết không cần tiếp tục diễn.”
Lam Tử Nhiên khẽ lắc đầu nói: “Anh, đây là công việc em thích, cho phép em tự mình trải nghiệm những niềm hạnh phúc khác nhau mà những vai diễn khác nhau mang lại.
Dù có mệt mỏi thế nào em cũng sẽ gắn bó với nghề. Em đã từng như một hạt cát trong đại dương, thật vất mới tỏa sáng, không thể lại mờ nhạt như cũ.”
Lam Tử Tuấn mím môi nhìn em trai “Em tự có dự tính, nếu cảm thấy mệt có thể dừng lại nghỉ ngơi.”
Lam Tử Nhiên cười nói: “Anh, anh xót em sao.”