Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ - Khương Lam Hân - tác giả: Nam Cung Tử Yê

Lâm Mộng Nghi nghĩ nghĩ, nói: “Lúc đó viện trưởng cô nhi viện gọi nó là San San, hình như là Nhạc San San, sau khi đến nhà của chúng ta, tên trước đó không dùng nữa, vẫn dùng tên Cố An An.”

“Họ Nhạc sao?”

Đáy mắt Cố Ức Lâm ngập tràn vẻ giận dữ.

Nếu Có An An từng mang họ Nhạc, như vậy này gia đình họ Nhạc kia có quan hệ gì với cô ta?

Cô ta không phải trẻ mồ côi sao?

Không có người thân sao?

Cố Ức Lâm không muốn làm cha mẹ lo lắng, cũng không nói ra nghi ngờ trong lòng anh cho họ biết.

Nhưng nghĩ đến chuyện này thật sự có thể là do Cố An An sai người làm, anh nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, tay chân cũng bủn rủn.

Cố An An vào nhà bọn họ bao năm nay, bọn họ cũng xem cô ta như người một nhà mà đối đãi, muốn nói người đối xử khác biết, thì chỉ có bà nội, tiền mừng tuổi hàng năm, Cố An An không có.

Chỉ có cha và mẹ đưa.

Anh cũng không biết sao bà nội không thích Cố An An.

Lúc nhỏ cũng khá thích, nhưng sau khi Cố An An lớn lên, bà nội càng ngày càng không ư, đây là vì cái gì?

Cố Ức Lâm có chút không thông.

Có Tích Hồng đứng dậy nói: “Quá muộn rồi, đều đi nghỉ ngơi đi.Có chuyện gì, ngày mai rồi nói sau.”

Lâm Mộng Nghi mệt mỏi đứng dậy, cùng ông lên tầng.

Cố Ức Lâm: “Anh cả, nghỉ ngơi đi!”

Có Ức Sầm rầu rĩ không vui đứng dậy, gật gật đầu.

Nửa tháng sau, Mộc Tử Hoành chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh VỊP đã được năm ngày.

Sau khi biết bệnh tình của mình, Mộc Tử Hoành vẫn trầm mặc, một câu cũng không nói qua.Ngoại trừ cha mẹ mình anh cũng không chịu gặp ai.

Cuối tuần, Lam Hân cùng Nhạc Cần Nghiên qua thăm Mộc Tử Hoành.

Hai người mang theo giỏ hoa quả cùng hoa tươi.

Nhạc Cần Nghiên nhìn qua cánh cửa, vô cùng đau lòng.

Ngoại trừ lần ở phòng chăm sóc đặc biệt, cô đến thăm anh, mấy ngày chuyển đến phòng bệnh VIP, cô đều tới, nhưng Mộc Tử Hoành không muốn thấy cô.

Cô nhìn Lam Hân, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Lam Lam, cậu nói xem, hôm nay Mộc Tử Hoành có chịu gặp chúng ta không?”

Lam Hân nhìn cô, trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của Mộc Tử Hoành, Nghiên Nghiên gầy yếu hơn rất nhiều.

“Nghiên Nghiên, nếu anh ấy không muốn gặp chúng ta, chỉ có thể cho anh ấy ít thời gian, chuyện đả kích như vậy, cũng cần thời gian.”

Nhạc Cần Nghiên gật gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Từ Phượng mở cửa ra, vừa thấy Nhạc Cần Nghiên, ánh mắt phức tạp nhìn cô, hiện tại người con trai bà không muốn nghĩ đến nhát là Nhạc Cần Nghiên.

Hiện tại thằng bé đã trở nên tàn phé, không đứng lên nỗi, không muốn liên lụy cô ấy, muốn cô được gả cho người đàn ông khỏe mạnh, có được cuộc sóng hạnh phúc.

Đứa con ngốc của bà, luôn lương thiện như vậy.

“Dì Từ, Tử Hoành sao rồi?”Nhạc Cẩn Nghiên lên tiếng hỏi.

Mà Mộc Tử Hoành nằm trên giường bệnh, vừa nghe thấy giọng Nhạc Cẩn Nghiên, lại cảm thấy đau khổ cùng kích động.

Kích động bởi vì anh đã biến thành thế này, cô vẫn muốn đến thăm anh, đau khổ lại bởi giờ anh không thể mang đến cho cô hạnh phúc.

Từ Phượng chua sót cười, “Nghiên Nghiên, tốt hơn nhiều rồi, Lam Lam, cám ơn các cháu đã qua đây, nhưng A Hoành vẫn là không muốn gặp bắt cứ ai, phiền các cháu đi một chuyền rồi.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!