Mộc Tử Hoành ném điện thoại trong tay xuống, có chút kinh ngạc nhìn Lục Hạo Thành, nâng cao âm lượng: “Cả ngày nay cậu đều đi tìm Lam Lam của cậu? cậu đây là điên rồ gì vậy chứ? Cậu? chuyện Khương Lam Hân học tiểu học đã từ đời nào rồi? Điều tra chuyện này vô cùng khó khăn.”
“ Khó khăn cũng phải tra, tìm kiếm nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có chút manh mối, tôi tuyệt đối không buông bỏi”
giọng nói Lục Hạo Thành kiên định lộ ra sự mong đợi sâu sắc.
Anh đứng dậy, thân hình cao lớn tao nhã bước lên tầng.
Mộc Tử Hoành ngơ ngác nhìn bóng hình anh, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Hạo Thành, hôm nay cậu với bác Lục cãi nhau sao? Bác Lục gọi điện thoại tới nói rất lo lắng cho cậu!”
Bước chân bước lên tầng của Lục Hạo Thành hơi dừng lại, khuôn mặt đẹp trai không biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, khóe môi mím chặt, cơ thể cũng không tự chủ mà kéo căng máy phần, tất cả mọi thứ xảy ra hôm nayrành rành ra trước mắt! Trong biệt thự rực rỡ, không khí bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo, Mộc Tử Hoành thoáng cái cảm thấy hơi thở lạnh lẽo đè nén.
Anh ta chỉ nhìn bóng lưng cô đơn của anh, không mở miệng nữa.
Qua một hồi, Lục Hạo Thành mới lạnh nhạt mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, hành tung của tôi không hy vọng người bên ông già đó biết.”
Nói xong, bước chân anh không dừng lại, rất nhanh liền biến mắt ở cửa cầu thang.
Mộc Tử Hoành ngã lại lên ghế sofa, khuôn mặt trầm ngâm suy ngẫm.
Ông già kia sao lại trọc giận Hạo Thành rồi, dáng vẻ này của Hạo Thành rõ ràng muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy sao? Một tay anh ta khẽ chống cằm, lại nghĩ không ra nguyên nhân hậu quả.
“Aiz! Bỏ đi, đó là chuyện gia đình của Hạo Thành, anh không quản nổi, chỉ cầu mụ dì ghẻ đó đừng đến giày vò Hạo Thành là được!”
Sau khi Mộc Tử Hoành độc thoại nói xong, tắt điện trong phòng khách rồi cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Đêm, gió lạnh thổi vi vu, trăng mờ sao lưa thưa.
Lục Hạo Thành trong giác mộng lộ ra vẻ bắt an,cơ thẻ khẽ run lên, những lời nói mớ trong miệng truyền ra như có như không.
Ban đêm âm u, mây đen dày đặc, tụ lại với nhau mưa như trút nước.
“Anh Hạo Thành, anh đừng chạy nhanh thế, Lam Lam không đuổi kịp anh.”
Một cô bé nhỏ nhắn mặc chiếc váy công chúa màu xanh nước biển, mái tóc mềm mại vừa tới bả vai, đáng yêu giống như công chúa nhỏ từ trong truyện cổ tích bước ra.
Vẻ mặt cô lo lắng đuổi theo thiếu niên phía trước.
“Lam Lam, quay về, đừng chạy theo, mau quay về!”
“Không muốn, anh Hạo Thành, anh không vui, Lam Lam bên cạnh anh, Lam Lam nghe thấy rồi, mụ dì ghẻ trong nhà anh lại mắng anh Hạo Thành, Lam Lam biết trong lòng anh Hạo Thành rất buồn! Hơn nữa, hôm nay lại là sinh nhật anh Hạo Thành, em vẫn chưa tặng quà cho anh Hạo Thành mà?”
cô bé nhỏ không bỏ cuộc, vừa chạy vừa nói, liều mình thở hỗn hễn đuổi về phía trước không bỏ cuộc.
Nhưng thiếu niên chẳng ngó ngàng gì tới, một mình chạy về phía trước.
Mưa như trút nước xuống, xe cộ trên đường đi đi lại lại, ánh đèn điện chói mắt khác thường.
Bộ quần áo mỏng manh của thiếu niên rất nhanh bị ướt hết.
Nước mưa lạnh lẽo khiến cậu bé tỉnh táo hơn mấy phần, cậu dừng lại, cong lưng, hai tay chống lên đầu gối, cúi đầu, thở hồng hộc hồng hộc.
Qua lúc lâu, cậu vuốt mạnh nước mưa trên mặt xuống.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cậu nhanh chóng quay đầu chạy trở lại.
Vừa chạy vừa gọi: “Lam Lam, em ở đâu?”
Khi cậu tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy ánh đèn xe màu đen chói mắt, vụt qua trước mắt anh rồi nhanh chóng biến mắt trong cơn mưa lớn.
“Lam Lam…”
Thiếu niên băng qua đường, trong cơn mưa sắm chớp tìm kiếm hình bóng nhỏ bé.