“Được!” Lam Hân gật gật đầu, điều này dễ làm mà, cô luôn không có thời gian.
Tập đoàn Lục thị mặc dù mới thành lập ba năm, nhưng tất cả phương thức hoạt động đều rất thành thục.
Cô chỉ cần bảo đảm quần áo sẽ được đưa ra thị trường trước mùa thu, đóng xong là được.
Sản phẩm mùa thu đã được xác định, khoảng thời gian này, cô có thể luôn bận chuyện chỉnh trang căn phòng.
Chắc không có thời gian cùng anh ăn cơm.
“Tạm biệt!”
Lục Hạo Thành nhìn cô, ý cười không nhạt đi, chân lại không dời đi một bước.
“Lục tổng, mai gặp lại!”
Lam Hân thấy dáng vẻ không muốn đi của anh, đáy lòng có hút kỳ lạ.
“Mai gặp lại”
Lục Hạo Thành chậm rãi cười quay người rời đỉ.
Lam Hân vẫn luôn đứng yên nhìn, đèn đường kéo dài bóng hình anh, hình bóng cao to thon gầy của anh rõ ràng rất cô đơn, dường như có bi thương nồng đậm boa phủ anh.
Lục Hạo Thành là thiên tử thiếu niên của thành phố Giang, là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái.
Anh có thể kiếm được tiền từ các ngành khác, nhưng lại chỉ làm về thiết kế thời trang.
Thực ra Lam Hân luôn rất tò mò về vấn đề này.
Lam Hân nghi hoặc quay người, khẽ ngẳng đầu, bước chân có chút chậm chạp bước trở về.
Trong khoảnh khắc Lam Hân quay người, Lục Hạo Thành quay đầu lại nhìn bóng dáng Lam Hân.
Vẻ mặt anh bao phủ một luồng bi thương và đau đón, nhìn hình bóng thon gầy đó, đáy lòng anh nảy sinh thương tiếc sâu sắc.
Lục Hạo Thành cứ đứng yên như vậy, rất lâu cho đến khi bóng dáng Lam Hân biến mắt, anh mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình cho tốt, bỗng nhiên quay người, một tay nhét vào túi quần, sải bước quay trở về.
Nhiều dấu hiệu đã chứng minh cô và Lam Lam có quan hệ.
Lam Lam không thể gặp anh mà không thể nhận ra anh.
Nếu như cô mất ký ức, sẽ có khả năng này, chính là anh đứng trước mặt cô, cô cũng không nhận ra anh.
Lục Hạo Thành ngắng đầu, nhìn bầu trời đêm mù mịt, cảnh đêm của thành phố Giang rất đẹp nhưng hiếm khi thấy bầu trời đầy sao.
Anh khẽ nhướng môi cười, ý cười đau thương, áy náy.
Anh lắm bẩm nói: “Lam Lam, xin lỗi! nếu như đêm hôm đó anh không chạy ra ngoài, em cũng không đuỏi theo anh thì sẽ không khiến em biến mát.”
Lục Hạo Thành hít sâu một hơi, đáy lòng rỉ ra đau đớn khiến anh không thở nổi.
Anh ẩn mình dưới đèn đường mờ ảo, người đi qua đi lại trên phố, mình anh hình thành một thế giới, tất cả mọi thứ xung quang giống như không tồn tại trong mắt anh.
Hô hấp của anh có chút gấp gáp, sự đau khổ mãnh liệt đi cùng với anh, sự cô đơn, hối hận không ngừng xoắn xuýt trên gương mặt đẹp trai của anh.
Sau khi Lam Hân về đến nhà, gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ và tiểu Tuấn xong liền nghe điện thoại của Nhiên Nhiên, cậu nói tối nay không về phải nghỉ ngơi cùng Cần Nghiên ở khách sạn.
Con trai không về, cô chút cô đơn, hôm nay đi cả ngày trên đường có chút mệt, sau khi cô tắm gội xong liền ngủ mắt.
Lục Hạo Nhiên trở về biệt thự thấy đèn trong biệt thự vẫn còn sáng, anh biết Mộc Tử Hoành trở lại.
Anh thu lại cảm xúc của mình, mặt không biểu cảm mở cửa bước vào.
Mộc Tử Hoành luôn ngồi trong phòng khách ôm điện thoại như chủ nhà chờ anh.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Mộc Tử Hoành ngắng đầu nhìn anh một cái, lại cúi đầu xuống, sau khi chơi xong trận này mới lầm bầm mở miệng hỏi: “Đi đâu mà giờ mới trở về, gọi điện thoại cho cậu cũng không nghe, bây giờ cậu đang hoàn toàn coi thường tôi rồi đấy.
Còn có, Cảnh Minh gọi điện thoại cho cậu, sao cậu không bắt máy, tôi và cậu ta đều gọi mười mấy cuộc điện thoại rồi.”
Lục Hạo Thành đi tới ngồi xuống sofa trước mặt anh ta, nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, chậm rãi nói: “Lam Hân từng mắt trí nhớ, ngày mai cậu đến thôn Nam Cốc một chuyến, mang bức ảnh lúc nhỏ của Lam Lam về, xem có tài liệu gì có thể tra không?”