Nhạc Cẩn Nghiên chế nhạo nói: “Tính cách con trẻ phải bồi dưỡng từ nhỏ, như Phi Dương bây giờ còn kịp, chị kiên nhẫn là được.”
“Chính là có thể đọc là 20 viết cũng là 20 thì em thật sự phát điên mắt.”
Lục Tư Tư khóc không ra nước mắt, ngày mai có bài kiểm tra, thành tích cũng không thể đếm ngược, phải gửi tin trong nhóm.
Sở Thần Bái, anh có quyền vứt bỏ tôi, tôi có đủ năng lực khiến anh hối hận.
Tôi nhất định nuôi Phi Dương trưởng thanh.
Lục Tư Tư mím chặt môi.
Mà Lam Tử Tuần ngồi nãy giờ, vẫn không nói gì, vẫn cúi đầu nghịch di động.
Lục Hạo Thành vẫn chú ý tới hành động của con trai cả, khi nhìn thấy giấy xét nghiệm ADN trong phòng Lam Lam, anh có chút không thể tin, sao Tiểu Tuấn làm được, chẳng lẽ, là sư phụ trong lời đồn của thằng bé sao?
Bà nội Cố thấy thời gian đã muộn, liền vui vẻ nói, “Thanh Thanh, Thiên Kỳ, vất vả cho hai người rồi, muộn rồi chúng tôi về trước.”
Hiện giờ thấy Mộ Thanh tìm lại được hạnh phúc, bà cũng an tâm, một người lương thiện như vậy nên có được hạnh phúc.
“Dì Phương, lúc nào có thời gian cứ qua chơi.”
Mộ Thanh cười nói, những ngày trước, Lục Dật Kha không trở lại, lúc ăn cơm đều là bà cùng dì Phương, cùng nhau trò chuyện, cùng ăn hoa quả, cùng nhau xem TV, cùng mình suy nghĩ vẫn vơ.
“Được được, mai ta còn tới.”
Bà nội Cố cười tủm tỉm bàn tay có đốm đồi mỗi nhưng vẫn rất mềm mại, đứng dậy nhẹ nhàng lôi kéo tay Lam Hân “Tiểu Ức, hai ngày này chăm sóc cho chị dâu cháu, chờ: bà nội nói qua với họ hàng, để Giai Kỳ về nhà ở đi.”
Lam Hân cười nói: “Bà nội cứ yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc cho chị hai.”
Lam Hân nói xong, nhìn Trầm Giai Kỳ, khuôn mặt tươi cười, cô cũng rất vui vẻ.
Có Ức Lâm cùng Trầm Giai Kỳ nói lời tạm biệt, mới mang theo bà nội cùng Lâm Mộng Nghỉ rời đi.
Mọi người lại nói chuyện một hồi, sau đó đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Mà Lục Hạo Thành thừa dịp Nhiên Nhiên xem Sở Phi Dương làm bài tập, đi vào phòng Lam Tử Tuấn.
Lam Tử Tuấn đã mở ra máy tính, một đôi tay nhỏ bé thao tác nhanh chóng.
“Tiểu Tuần, con còn chưa nghỉ ngơi sao?”Lục Hạo Thành cười hỏi.
“Cha, sao cha không đi nghỉ ngơi?” . truyện ngôn tình
Đây là lần đầu tiên Lam Tử Tuần gọi anh là cha.
Lục Hạo Thành sửng sốt, vẻ mặt kích động, “Tiểu Tuần, con tha thứ cho cha sao?”
Lam Tử Tuấn ngừng tay động tác, nhìn qua “Cha không phải đã cùng mẹ đi lĩnh chứng rồi sao?”
“A…” Lục Hạo Thành nghe lời này, sao lại có cảm giác thằng bé miễn cưỡng tha thứ cho mình vậy?
Bất quá, nhưng Tiểu Tuấn có thể làm đến nước này, anh đã rất vui vẻ.
“Tiểu Tuấn, cám ơn con!”
Lam Tử Tuấn: “Đối xử với mẹ con tốt một chút, cho con ba năm nữa, con cũng có thể tự mang hạnh phúc đến cho mẹ,”
Lam Tử Tuấn nói xong, ánh mắt lại quay về máy tính, “Năm lên 3 con đã tiếp xúc với lập trình, một tháng trước đã thành lập trang web riêng, nhưng cha yên tâm, con sẽ không làm chuyện gĩi trái pháp luật, con tự biết chừng mực.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Tiểu Tuấn, sao con lại nói cho cha điều này?”
Lam Tử Tuấn không chút để ý trả lời, “Cha theo con vào đây, không phải là muốn biết con đang làm cái gì sao?”
Lục Hạo Thành: “…… ” Trước mặt con trai, mọi suy nghĩ của anh đều trở nên rõ ràng.
“Nhưng cha không cần nói với mẹ, mẹ sẽ lo lắng.”
Lam Tử Tuần nói xong, nhìn qua, ý bảo anh có thể rời đi được rồi.
Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt ghét bỏ của con trai, vô cùng bi thương.