*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua đàn ghita cách đó không xa, nhớ tới lúc nhỏ đánh đàn ở sân, Lam Lam ngồi cạnh anh chơi đùa.
Lúc đó anh vừa hát vừa đàn, Lam Lam sẽ yên lặng ngồi cạnh, hai tay chống cằm, lẳng lặng lắng nghe, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Lam Hân vừa rửa tay đi ra, nhìn người đàn ông tay đút túi quần, đang cười dịu dàng, dáng người thon dài rất soái, cô cũng cười cười, “Lục Hạo Thành, ăn cơm thôi!”
Cô thật sự đói bụng, hôm nay cũng rất mệt.
“Được!”
Lục Hạo Thành ngồi vào phía đối diện, nhìn cô gái nhỏ đang thèm chảy nước miếng liền nhịn không được cười khẽ, mấy món ăn này còn hơn cả lực hấp dẫn của anh.
Trước món ngon, bản thân anh trong mắt Lam Lam gần như không còn cảm giác tồn tại.
Lục Hạo Thành không khỏi ghen tị với tôm hùm.
Hai mắt Lam Hân lúc này đã phát sáng nhìn một bàn tiệc tôm hùm, đúng là xúc động từ thị giác đến lòng người.
Lần trước Lục Hạo Thành đưa cô đến khách sạn Giang Thị ăn bữa tiệc tôm hùm, cũng không gây sốc như lúc này.
Lam Hân bắt đầu ăn, cô cùng Lục Hạo Thành so với lúc đó đã quen thân hơn rất nhiều, cũng không cần phải làm bộ làm tịch, cô ăn uống thoải mái, hoàn toàn tự do phát huy.
Lục Hạo Thành toàn bộ thời gian đều nhìn cô ăn, nhìn thấy cô ăn vui vẻ, anh cũng vui lây.Giờ khắc này, đã từng mong đợi rất nhiều năm.
Thấy cô ăn đã lưng chừng, Lục Hạo Thành đứng dậy, đi đến nơi đặt đàn ghi-ta.
Miệng Lam Hân vẫn đang nhiệt tình ăn muốn, ánh mắt lại dõi theo Lục Hạo Thành thấy anh đang tao nhã ngồi lên ghế, cầm lấy cây đàn bên cạnh, đôi mắt trong veo của cô chọt sáng lên.
Lục Hạo Thành muốn chơi ghi ta cho cô nghe sao?
Trong đầu Lam Hân bỗng xẹt qua một hình ảnh, lúc ở thành phó Phàn, có một lần cô đã gặp một cậu thanh niên đang chơi guitar ở quảng trường, bên cạnh là cô bé xinh xắn đáng yêu đang mỉm cười.
Khi nhìn hình ảnh đó, trong đầu cô bỗng nhiên xẹt qua bóng dáng một thiếu niên, trên khuôn mặt ngây ngô còn mang theo nụ cười tỏa sáng, vừa hát vừa đánh đàn, cảnh tượng mơ hồ khiến cô sửng sốt.
Có một loại ký ức mơ hồ trong tâm trí cô.
“Gió mưa nhắn với em rằng anh nhớ em, là nỗi nhớ em da diết trong tim ….. Hy vọng một đời cùng em ở bên nhau.”
Lục Hạo Thành vừa đàn vừa hát, trong mắt mang theo nụ cười, dịu dàng nhìn Lam Hân.
Trong đầu lướt qua cảnh tượng ấm áp khi xưa.Lam Hân cũng lẳng lặng nhìn vào đôi mắt dịu dàng ấy, dưới ánh đèn rực rỡ, xung quanh tràn đầy tình yêu và sự ấm áp, tất cả cảm xúc đều trào dâng trong giai điệu nhẹ nhàng và đẹp đẽ của anh.
Mỗi một giai điệu anh đánh ra, đều rung động lòng người, giọng hát truyền cảm khiến người ta vỡ òa trong hạnh phúc.
Đây là một sự tắn công không hề phòng bị.Hai người bốn mắt nhìn nhau, khóa chặt đối phương.
Lam Hân không tự chủ nở nụ cười dịu dàng, Lục Hạo Thành đối với cô tốt như vậy, khiến cô thật sự cảm động.
Anh đúng là con cưng của trời, hát và đánh đàn cũng giỏi như Vậy.
Cô không kìm lòng được, vươn bàn tay mảnh mai ra xoa nhẹ gương mặt dịu dàng của anh: “Xin lỗi, anh đợi em lâu như vậy mà em vẫn chưa nhớ ra. Cho anh thời gian, em sẽ cố gắng nhớ lại, cũng sẽ có gắng yêu thương anh.”
Giờ phút này, cô không muốn trồn tránh nữa, trên đời này cũng không tìm ra được người thứ hai đối tốt với cô như anh Khi Lục Hạo Thành nghe được lời nói của cô, trong phút chốc kích động khó tả, rốt cục đã là cho cô gái nhỏ này cảm động rồi sao?
Nhìn thấy cô từ đề phòng, sau đó bình tĩnh tiếp nhận đáy lòng Lục Hạo Thành kích động muốn chết.Anh cũng không tin, tim của cô làm bằng đá, sẽ có ngày anh nhất định sẽ làm cô rung động.
“Lam Lam, không cần biết bao lâu, anh đều tình nguyện chờ đợi.”
Giọng nói của anh rất từ tính, anh cẩn thận nắm lấy tay cô, để cô dần dần nhìn xuống nhìn vào anh, trong quá trình này, anh cực kỳ chậm rãi và thận trọng.
Anh sợ bị từ chối, lại càng khao khát sự ám áp lúc này.
Lam Hân cũng giống như đã bị hấp dẫn, làm theo động tác của anh, vừa lúc hai cái trán chạm vào nhau, Lục Hạo Thành lập tức hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Cô gái nhỏ không giãy dụa, Lục Hạo Thành khẽ cong môi, đáy mắt đong đây tình yêu, cảm giác hạnh phúc tràn ngập khắp cơ thể, lưu luyến dịu dàng, tràn ngậ Sáng sớm hôm sau! Lam Hân dậy sớm tắm rửa, chuẩn bị đi đến hội trường.
Sau khi cô tắm rửa sạch sẽ, nhìn thấy trai đẹp vẫn đang ngủ say trên giường, Lam Hân mỉm cười, hai mắt sáng như sao trời, vào khoảng khắc mắu chốt tối hôm qua, Lục Hạo Thành cũng dừng lại đúng lúc, hai người ở chung một phòng, cách một cái chăn, mới đầu cô còn không chịu, Lục Hạo Thành bỗng nhiên thốt ra một câu, “Cũng không phải chưa từng ngủ qua.”
Cô nhất thời nghẹn lời, lúc ở bệnh viện, lúc xuất viện.Nhưng anh vẫn không có vượt quá giới hạn, vẫn tôn trọng cô.
Cô lắc đầu bật cười, bây giờ thật sự có cảm giác như đang yêu đường.
“Lục Hạo Thành, dậy đi.Chúng ta phải đi hội trường.”
Lam Hân cười gọi, đêm qua, hình như anh không nói mê, ngủ rất im lặng, chỉ là nắm tay cô không buông.
Lục Hạo Thành cựa quậy, thân hình cao lớn gợi cảm ngồi thẳng dậy, nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đã chải chuốt xong, anh nở nụ cười ấm áp.