“Em lây cho anh á?” Lam Hân tò mò, tự chỉ vào mình.
Cô đã thích ăn dâu tây từ khi còn nhỏ, Lục Hạo Thành cũng vậy sao?
Hay là vì cô thích ăn nên anh cũng thích ăn?
Lục Hạo Thành mỉm cười gian xảo nhìn cô, nói: “Lam Lam, hồi nhỏ anh không hề thích ăn dâu tây, nhưng hễ chợ bán dâu tây là em nằng nặc đòi cùng anh đi ăn, ăn nhiều dần anh cũng thấy thích.”
Lam Hân: “…
Nghe xong, cô không còn lời nào để nói.
Lục Hạo Thành lại nói: “Lam Lam, suốt bao năm qua, anh đã đi tìm em khắp nơi, em là người duy nhất anh yêu. Đã không ít lần anh mường tượng ra dáng vẻ của em lúc trưởng thành, nhưng không ngờ khi lớn lên, em lại xinh đẹp đến như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy em, dù anh đang bị thương, nhưng anh cảm giác hệt như đã tìm thấy được người cần tìm vậy, muốn nắm chặt lấy tay em, không để em rời xa anh nữa.”
Lục Hạo Thành nói xong, gương mặt tuần tú của anh càng điển trai hơn với nụ cười tỏa nắng, ấm áp, ngắm nhìn đắm đuối Lam Hân xinh đẹp trước mặt mình.
Lam Hân chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, mặc dù ngất đi, nhưng tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông, lúc đó trong lòng cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cảm thấy rưng rưng cảm động.
Cô nhìn anh, mỉm cười nói: “Chúng ta xem phim thôi.”
Lục Hạo Thành cũng cười, không nói gì nữa, nắm chặt lấy tay cô.
Lúc này, trên màn hình chiếu cảnh hai đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên.
Dưới bầu trời trong vắt, cả hai đang chơi đùa trên bãi cỏ trước nhà, bé trai khôi ngô ngồi trên bãi cỏ gấp máy bay giấy cho bé gái.
Bé gái đứng ở bên cạnh, mỉm cười hạnh phúc, cầm lấy những chiếc máy bay giấy mà cậu bé đã gấp, đặt trước miệng thôi thổi vài cái rồi lấy sức phi máy bay bay đi.
Chiếc máy bay giấy lượn một vòng tròn trên không, rồi đáp xuống mặt đất.
Hai đứa trẻ mỉm cười ngây ngô, đầy hạnh phúc.
Tên bé trai là Hàn Chấn, và tên bé gái là Ninh Thừa Ân.
Hàn Chấn là con trai của một gia đình có điều kiện, còn nhà Ninh Thừa Ân thì không được khá giả cho lắm.
Hàn Chấn trải qua một tuổi thơ u ám, buồn tẻ, cô bé Thừa Ân chính là tia sáng duy nhất sót lại trong tuổi thơ của cậu.
Nhưng quãng thời gian tươi đẹp ấy chẳng được bao lâu, khi Hàn Chấn lên mười, bố mẹ Thừa Ân cãi nhau một trận to, mẹ ý cô bé bỏ đi, Thừa Ân đã mát tích khi đuổi theo tìm mẹ, rồi bị tai nạn xe, mắt trí nhớ và được một gia đình giàu có nhận nuôi.
Người nhà Thừa Ân và Hàn Chấn ngày ngày đi khắp nơi tìm tung tích của cô nhưng vẫn không tìm được cô. . truyện kiếm hiệp hay
Gương mặt Hàn Chấn dần vắng bóng những nụ cười, ngày nào cậu cũng chạy khắp ngõ ngách các con phố tìm kiếm bóng dáng của Thừa Ân.
Thời gian thấm thoát trôi đi, cũng đã hơn mười năm trôi qua, Hàn Chấn ngày càng trở nên lạnh lùng, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Thừa Ân.
Hai người gặp lại nhau trên đường quốc lộ, xe của Hàn Chấn không may va vào sau xe của Thừa Ân.
Kể từ lần Thừa Ân mát tích, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau, nhưng cả hai đều không nhận ra nhau.
Nhưng cũng chính từ lần đó, hai người đã kết mối lương duyên khăng khít.
Theo kịch bản và tình tiết phim, Hàn Chấn hay tin Thừa Ân chính là cô gái mà cậu tìm kiếm bấy lâu nay, nhưng tiếc là, Thừa Ân đã kết hôn, cô đã lấy một anh chàng con nhà giàu có, nhưng bị tàn tật, hai chân bị liệt không đi lại được, phải ngồi xe lăn.
Chồng của Thừa Ân rất đẹp trai, lịch lãm nhưng tính tình thô bạo, nóng nảy, có cô vợ xinh đẹp như Thừa Ân nhưng anh ta bị liệt không làm gì được cả.
Hàn Chấn và Thừa Ân gặp lại nhau, hai người ngày càng thân thiết hơn, nhưng tiếc là cô gái là đôi thanh mai trúc mã với cậu hồi nhỏ đã được gả cho người khác mắt rồi.
Hàn Chấn lòng đau như cắt, cậu đã cặm cụi làm việc suốt bao năm qua, sở hữu khối tài sản kếch xù chờ ngày Thừa Ân quay về, vậy mà…
Nhưng sau đó một khoảng thời gian, Hàn Chấn không kiềm chế được tình cảm của con tim mình, cậu có tình thân mật với Thừa Ân và rồi bị chồng Thừa Ân phát hiện ra ý đồ đó.
Hàn Chắn đã giãi bày sự thật với chồng của Thừa Ân.
Biết được đầu đuôi câu chuyện, chồng Thừa Ân vô cùng đau lòng.
Anh ta cũng biết vợ không yêu mình, Thừa Ân đồng ý cưới anh chẳng qua là vì muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng của gia đình anh.
Cuối cùng, chồng Thừa Ân nhận ra rằng mỗi khi ở cạnh Hàn Chấn, Thừa Ân rất vui vẻ, hạnh phúc.
Cũng nhờ một sự cố bất ngờ, Thừa Ân hồi phục được trí nhớ, cô đã nhớ ra Hàn Chấn.
Chồng của Thừa Ân mặc dù rất yêu cô nhưng ngoài tiền ra thì anh không cho cô được những thứ cô cần.
Cuối cùng, anh ta cũng đề nghị ly hôn.
Thừa Ân và Hàn Chắn- đôi thanh mai trúc mã thuở nhỏ giờ đã thành một cặp.
Nhưng thời gian êm ấm, hạnh phúc ấy chẳng được bao lâu thì cô con gái của gia đình nhận nuôi Thừa Ân lại đem lòng yêu Hàn Chắn.
Cô ta đã bày ra rất nhiều âm mưu hãm hại Thừa Ân, có lần còn cố tình dàn cảnh tai nạn xe, khiến Thừa Ân hôn mê bắt tỉnh, nhưng Hàn Chắn vẫn không hề động lòng, trái tim cậu chỉ dành cho một mình Thừa Ân mà thôi.
Phần kết phim, Thừa Ân nằm trên giường bệnh, ngón tay đã bắt đầu cử động, Hàn Chấn đến bên cạnh, thấy vậy mắt liền sáng lên tia hi vọng, xúc động đến rơi nước mắt, hệt như người con gái cậu đợi chờ bấy lâu nay đã quay trở lại vậy, đây quả thực là một cái kết đầy viên mãn.
Lam Hân xem hết bài hát kết phim cũng chưa chịu ra khỏi rạp.
Mặc dù đây là một bộ phim theo khuôn sáo cũ, nhưng tình tiết truyện vẫn lấy được nước mắt của người xem, khiến những cô gái thích mơ mộng xem phim này xong đều mường tượng ra một người con trai yêu thương mình hết mực như Hàn Chấn vậy.
Lục Hạo Thành theo dõi những thước phim cuộc đời của Hàn Chấn hệt như đang xem chính cuộc sống của anh vậy.
Nhưng trên thực tế, cuộc sống của anh còn đau khổ gấp trăm lần Hàn Chấn.
Cả đời anh chỉ sống trong sự chò đợi.
Và giờ thì, anh đã đợi được điều anh muốn.
Lục Hạo Thành nhìn sang Lam Hân bên cạnh, khế cười nói: “Lam Lam, số phận của hai người họ hệt như anh và em vậy!”
Lam Hân nước mắt lưng tròng nhìn anh, cười nói: “Lục Hạo Thành, xin lỗi anh vì em không biết cách yêu một người, nhưng nếu anh không chê em và ba anh em Tiểu Tuấn, thì mình hãy sống chung với nhau thử xem, nếu hai ta hợp nhau thì lại tính tiếp.”
Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, anh không thể hấp tấp được, anh đã chờ bao nhiêu năm qua, vậy nên, quãng đời còn lại anh vẫn sẵn lòng chờ đợi.
Nếu cố tình thúc giục người con gái mình yêu, cô ấy có thể sẽ sợ quá mà bỏ chạy.
Vả lại, anh vẫn còn một chuyện rất quan trọng chưa kể cho Lam Lam biết, đó là chuyện anh chính là bố ruột của ba anh em Tiểu Tuần, anh phải đợi khi nào tình cảm của hai người ổn định thì mới nói cho cô biết chuyện này.
Thực ra thì chính anh mới là người có lỗi.
“Lam Lam, xin lỗi, anh đã làm khó em rồi!”
Lam Hân nói: “Xin lỗi mãi anh có thấy chán không?”
Lục Hạo Thành cười, nói: “Chán chứ, nhưng chỉ cần được ở cùng em thì làm gì anh cũng thấy có ý nghĩa, giờ anh đã ở cạnh phòng em rồi, tối anh ngủ cũng ngon hon, ít bị gặp ác mộng hơn.”
Nhắc đến ác mộng, Lam Hân chợt nhớ những lúc anh nằm mơ, trong cơn mơ đều là hình bóng cô.
Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, cảm giác sợ hãi khi mắt đi người mình yêu, cô ngồi cạnh anh nên có thể cảm nhận được, trong giấc mơ, anh đã rất đau khổ.
Cô nhìn Lục Hạo Thành, anh vẫn đang nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng, cô cũng mỉm cười, nói: “Lục Hạo Thành, so với Thừa Ân, em còn khổ hơn!”
Lục Hạo Thành: “Anh biết chứ!”
Lam Hân: “Nhưng em rất kiên cường!”