Lam Hân nhìn bóng lưng Lục Hạo Thành, vội nói: “Giám đốc Lục, không phải anh vào nhầm phòng rồi sao?”
Lục Hạo Thành vẫn tiếp tục đi, sau khi ngồi trên ghế sô pha, mới quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt mang ý cười: “Lam Lam, em không phải muốn đọc sách sao? Tôi đọc cùng em. Yêu đọc sách, là một đức tính tốt. Đọc sách khiến chúng ta có lối suy nghĩ sinh động, thông minh trí tuệ, chắp cánh cho tư tưởng bay xa, tư duy rộng mở, đầu óc sáng suốt, cũng có thể khiến tầm nhìn, và hoài bão sâu rộng, anh cũng rất thích đọc sách.”
Cô đương nhiên biết đọc sách có nhiều lợi ích, nhưng cô không hề nói anh cùng cô đọc nha?
Cuộc sống của cô rất quy luật, đợi một hồi, cô cũng sẽ buồn ngủ.
Lam Hân yên lặng đi vào, nhìn anh chằm chằm.
“Lục Hạo Thành, anh về đi, tôi thích ở một mình.” Cô đi tới ngồi đối diện anh.
Người kia vừa nghe, nháy mắt vẻ mặt tối sầm, anh lằng lặng ngồi xuống, giống như bị thương, thương tích đầy mình.
Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành như vậy, đáy lòng lại áy náy, mọi cử chỉ của cô có thể ảnh hưởng đến anh, một câu, cũng có thể khiến tâm trạng anh thay đồi.
Lam Hân nhìn anh vẫn cúi đầu, đang muốn nói gì đó.
Đột nhiên, Lục Hạo Thành đứng dậy, thản nhiên nhìn thoáng qua cô, “Lam Lam, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!”
Lam Hân vừa thấy anh như vậy, muốn nói gì đó? Lại không thốt nên lời, đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục Hạo Thành nhìn ra ánh mắt lại tối sầm.
“Ngủ ngon!” Lam Hân nói.
Lục Hạo Thành sải bước đi ra ngoài, dáng vẻ cô độc kia, lại giống như trước kia, cô đơn khiến người ta đau lòng.
Lam Hân nhìn theo đáy lòng xẹt qua tia đau đớn, cô muốn gọi Lục Hạo Thành lại.
Nhưng anh đã đi ra ngoài cửa, hơn nữa còn giúp cô đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, giống như ngăn cách hai thế giới, Lam Hân nhớ tới dáng vẻ cô đơn kia, đáy lòng khó chịu.
Cô yên lặng đặt sách lên bàn, giờ phút này nào có tâm trạng đọc sách, cô xem cái gì cũng không vào.
Lam Hân lẳng lặng ngồi, trong đầu đều là bóng dáng cô đơn của Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành trở về phòng, không bật đèn, anh ngồi trên ghé, một tay dựa trên bàn, hơi cúi người.
: Đôi mắt thâm trầm, bóng tối sâu thẳm bao trùm lây anh, cô đơn vô bờ.
Cô gái vừa rồi, thấy anh rời đi liền thở dài nhẹ nhõm, vẻ mặt đó giống như anh là thú dữ, không muốn ở chung với anh.
Lục Hạo Thành lẳng lặng ngồi như vậy, đáy lòng đau đón, khiến anh có chút chịu không nỗi.
Mà Lam Hân cũng đang lẳng lặng ngồi trong phòng.
Ngày hôm sau, là chủ nhật, Lam Hân mới sáng sớm đã dậy, Lục Hạo Thành không ở nhà.
Khi xuống nhà, Mộ Thanh mới nói: “Lam Lam, con dậy rồi, A Thành đưa ba anh em Tiểu Tuấn đi nhà sách.”
Lam Hân vừa nghe, hơi sửng sốt, Lục Hạo Thành bề bộn nhiều việc, sao có thời gian mang theo mấy đứa Tiểu Tuấn đi nhà sách chứ?
Lam Hân cười nói: “Mẹ, hôm nay con có việc, đi ra ngoài một chuyến.”
Mộ Thanh “Lam Lam, không ăn cơm sao?”
Lam Hân lắc lắc đầu, “Mẹ, con đi nhìn xem quanh đây có phòng tập nhảy không, con muốn tập lại. Thuận tiện đi xem Giai Kỳ, cửa hàng cô ấy gần đây khá bận rộn.”
Mộ Thanh biết cô không chịu ngồi yên, có cơ hội, cô sẽ đi học các loại kỹ năng, lúc ở thành phố Phàn, cô đều lấp đầy thời gian trống của mình.Lúc quá bận rộn, sẽ không nghĩ đến những thứ khác.
“Lam Lam, vậy con lái xe đi đi, không phải cha có để lại một chiếc màu đỏ cho con sao? Chìa khóa để trong ngăn kéo, chân con hiện tại cũng không tiện đi bộ nhiều.”
“Vâng, mẹ!” Lam Hân vẻ mặt cảm kích, cha luôn vì cô mà suy nghĩ.
Mộ Thanh cười cười, tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.
Lam Hân xoay người, cầm chìa khóa trong ngăn kéo, sau khi tạm biệt mẹ, liền lái xe rời đi.
Ngay lúc dừng đèn đỏ, Lam Hân gọi cho Lý Nghệ Na, hôm nay cô muốn qua thăm sư phụ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây kia lên tiếng “Lam Lam.”
Lam Hân cười nói: “Sư phụ, hôm nay người có thời gian không?”
Lý Nghệ Na cười nói: “Lam Lam, có, hôm nay là cuối tuần, ta đang ở vườn hoa Giang Phổ đi dạo đây”
Lam Hân vừa nghe, đúng lúc, cô cũng chuẩn bị qua đường Giang Phổ.
“Sư phụ, con qua đi bộ cùng người đi, ta cũng đúng lúc con cần qua khu Giang Phổ.”
ï ề Lý Nghệ Na nghe vậy hơi sửng sốt, đáy mắt xẹt qua một tia ấm áp: “Lam Lam, cám ơn con, ta sẽ gửi định vị qua.”
Lam Hân: “Vâng!”
Sau khi đèn xanh bật, Lam Hân lái xe về hướng đường Giang Phổ.Cha cô đã nói qua, cuộc đời Lý Nghệ Na cũng rất nhiều bước ngoặt.
Một thân một mình đến bây giờ, rất cô đơn, ngoài sự nghiệp, bà cũng chỉ là một người cô độc đáng thương.
Một người phụ nữ, nếu đã không có tình yêu, chỉ còn biết liều mạng vì sự nghiệp, sự nghiệp thành công, mới có thể cảm giác được bản thân sống còn có ý nghĩa.
Lý Nghệ Na tuổi trẻ là một phụ nữ tài năng xuất chúng, trong lĩnh vực thiết kế, lại may mắn có được thiên phú, mấy năm nay, danh vọng vẫn rất cao.
Thông qua cha, cô cũng hiểu được Lý Nghệ Na là người có vẻ ngoài tao nhã nhu hòa nhưng tính tình hoàn toàn bắt đồng, tính tình có chút nóng nảy, làm việc cũng tự tin mà lại cường hãn đầy quyền lực.
Trong nghành, tính tình bà ngay thẳng, bộc lộ hết cá tính của bản thân, toàn thân đều lộ rõ ba chữ không dễ chọc.
Cũng là bởi vì tính cách cùng thiên phú, khiến bà đứng vững gót chân trong giới thiết kế, hơn nữa nhiều năm vẫn giữ cương vị tổng thiết kế cắp cao ở công ty thiết kế quốc tế T.S.
–: Cô gặp Lý Nghệ Na hai lần, đều cảm thấy đây là một phụ nữ thong dong tự tin từ xương cốt.Thậm chí còn là một người trong mắt không dung nổi một hạt cát.
Ngoại trừ việc thiếu thốn tình yêu, bà đã sống hết mình với niềm kiêu hãnh và cá tính riêng, trở thành niềm hâm mộ của tất cả phụ nữ đang muốn hết mình theo đuổi sự nghiệp của mình.
Hai mươi phút sau, Lam Hân đậu xe ở ven đường.
Sau khi xuống xe, cô trực tiếp đi tới công viên Giang Phổ.
Bờ sông, gió sớm mai có chút lạnh, Lam Hân từ xa đã nhìn thấy Lý Nghệ Na ăn mặc thời thượng.
Cô cười đi qua, Lý Nghệ Na nhìn thấy cô học trò, khẽ cười cười, “Lam Lam, vừa rồi con gọi điện khiến ta có chút hoảng sợ, nhiều năm như vậy, cũng chưa từng có người nói muốn đi dạo với ta.”
Lam Hân cười cười, “Sư phụ, dạo này có nhiều chuyện xảy ra, con không có thời gian qua thăm người, vẫn kéo dài tới hôm nay.”
Lý Nghệ Na nhìn thấy cô thanh thuần động lòng người, con ngươi trong suốt lộ rõ sự chân thành: “Lam Lam, gọi sư phụ, ta còn nghe khá lạ, gọi là cô đi, ta nhỏ tuổi hơn cha con, cha con vẫn đối xử tốt với ta, giống như anh em ruột vậy.”