*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Thanh biết Lam Hân lo lắng, bà ấn nhẹ mũi của cô, nói: “Cô bé ngốc này, mẹ còn về đâu được nữa chứ? Chẳng phải trước kia mẹ đã nói, nửa đời còn lại của mẹ phải trông chờ vào con rồi sao, mẹ đang mong chờ con phụng dưỡng mẹ đó. “
Lam Hân nghe xong liền cười, dù cho bà có là mẹ của ai, nhưng trong 7 năm nay, tình cảm của cô đối với bà đều là thật lòng.
Bà luôn coi cô như là con ruột của mình, và chính những tình cảm đó đã sưởi ấm trái tim của cô.
Lam Hân nói: “Mẹ, đấy là mẹ tự nói nhé, mẹ sẽ không bao giờ rời xa con.”
“Ừm!” Mộ Thanh nhìn cô trìu mến, ngay từ lần đầu tiên thấy Lam Lam, bà đã rất quý cô, nhìn thấy Lam Lam, bà có cảm giác như nhìn thấy Tư Tư và Hạo Thành.
Có lẽ đây là duyên phận!
Nhưng có một chuyện bà luôn giấu Lam Lam.
Đó là chuyện xảy ra ba năm sau khi cô sinh anh em Tiểu Tuần, bà bất ngò nhìn thấy chiếc nhẫn mà bà tặng cho Hạo Thành nằm trong tay Lam Lam, sau khi hỏi ra mới biết người mà năm đó làm cho Lam Lam có thai chính là con trai bà.
Lúc đó chính bà cũng rất ngạc nhiên.
Không khỏi bất ngờ trước sự kỳ diệu của số phận, những thứ mà bà mắt đi dường như đã quay trở lại theo một cách khác.
Kể từ lúc đó, bà quyết định sẽ ở bên Lam Lam này suốt đời, hai người họ cũng rất hợp nhau.
Hàng ngày, bà ở nhà chăm cháu rất chu đáo, để Lam Lam yên tâm đi làm, ngày nào bà cũng chuẩn bị cơm nước đợi con gái về ăn chung, thực ra bảy năm qua bà cũng đã có một cuộc sống rất hạnh phúc.
Lục Hạo Thành bước đến gần hai người họ và nói: “Mẹ, con cũng muốn được ở cùng mẹ.”
“Cái này …” Mộ Thanh ngập ngừng liếc nhìn Lục Hạo Thành.
Và nhìn Lam Hân đang đứng cạnh mình.
Lục Hạo Thành vẻ mặt buồn bã, chỉ vào chính mình, nói: “Mẹ, hãy nhìn con, con mới là con của mẹ. Dù mẹ muốn có người phụng dưỡng tuổi già thì đó phải là con trai mẹ, sao lại giao cho con gái được chứ?”
Lam Hân lập tức phản bác lại: “Tại sao lại không được là con gái chứ?”
Hạo Thành không thể đến nhà cô ở được, gia đình cô hiện đang sống rất tốt, nhưng nếu như Lục Hạo Thành ở đây, cô sẽ có cảm giác khó chịu như có thứ gì đó đè nặng trên đầu vậy.
Nhưng liệu cô có thể ngăn cản được mẹ cô sống chung với con trai mình không?
Lục Hạo Thành nói: “Vất vả cho bác sĩ rồi, cảm ơn anh nhiều.”
Bác sĩ mỉm cười, nói: “Con bé sẽ sớm tỉnh lại thôi, bây giờ gia đình có thể vào thăm con bé được rồi!”
Lục Hạo Thành lại hỏi: “Bác sĩ, bệnh viện mình có phòng VỊP không ạ?”
Bác sĩ liếc nhìn Lục Hạo Thành, thấy anh ăn mặc chỉnh tề, khẽ gật đầu, nói: “Có, anh có thể đi làm thủ tục.”
Lục Hạo Thành nghe vậy gật đầu cảm kích.
“Lam Lam, mẹ, con làm thủ tục xong sẽ về ngay.” Lục Hạo Thành nói xong liền xoay người đi, có thể thấy lúc này tâm trạng anh rất tốt.
Mộ Thanh nhìn bóng lưng dài khỏe của anh, vẻ mặt áy náy, Hạo Thành không trách bà, bà lại càng cảm thấy áy náy.
Bà nghĩ rằng với tính khí nóng nảy của Hạo Thành thì anh sẽ lớn tiếng hỏi bà tại sao bà lại rời xa anh.
Lam Hân nhìn vẻ mặt áy náy của mẹ, tất cả những chuyện này thật sự khó mà lường trước được.
Giữa biển người mênh mông lại có thể gặp nhau như vậy, cảm giác này khiến cô khó mà diễn tả thành lời.
Ngay sau đó, Kỳ Kỳ được đầy ra ngoài, vết máu trên khuôn mặt nhỏ bé tái nhọt của cô bé đã được lau sạch, nhưng khuôn mặt tái nhợt đi, cô bé nằm im không nhúc nhích.
“Kỳ Kỳ.” Lam Hân hét lên đầy đau đớn.
Mộ Thanh cũng vô cùng đau đớn, Kỳ Kỳ luôn thích chạy nhảy nô đùa, bây giờ không thể đi được, chắc chắn cô bé sẽ cảm thấy rất buồn bực.
Bà liếc nhìn Lam Hân và nói: “Lam Hân, con bị bong gân chân.
Con ngồi xuống đây đã. Lát nữa mẹ sẽ quay lại dìu con.”
Lam Hân nói: “Vâng.”
Lam Hân cúi đầu nhìn chính mình, cô sợ chân mình lại bị trẹo lại, bác sĩ nói căng dây chẳng rất khó lành.
Cô lại ngồi xuống.
Lục Hạo Thành cũng quay lại.
Y tá cũng nhận được thông báo và đẩy Lam Tử Kỳ đến phòng VỊP.
Mộ Thanh thấy vậy nói: “Hạo Thành, con hãy đỡ Lam Lam đi, chân con bé bị đau không tự đi được.”
“Vâng!” Lục Hạo Thành vừa nói vừa đi về phía Lam Hân.
Thấy Hạo Thành đang đi về phía mình, Lam Hân liền nhìn anh bằng ánh mắt bối rồi.
Lục Hạo Thành ngồi cạnh cô, ánh mắt sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm, nói: “Em nói xem, làm sao tôi có thể yên tâm để em một mình được chứ?”
“Hả…?” Lam Hân hình như không hiểu ý của anh.
Lục Hạo Thành nhìn bộ dạng ngơ ngắn của cô, thật sự không biết nên làm thế nào với cô?
Anh ôn tồn nói: “Tôi mới đi có một lúc mà em đã bị thương thành thế này rồi, vậy nên tôi cũng muốn về sống với mẹ, hàng ngày có thể đi làm cùng em, có vậy tôi mới yên tâm được.”
Lam Hân: “Hả…”
Hóa ra ý của anh ấy là thế này.
Lam Hân nhìn vẻ mặt khó lường của anh, từ chối: “Tôi có thể từ chối không? Anh có thể đến thăm mẹ mỗi ngày, nhưng không nhất thiết phải sống chung. Nhưng tại sao bỗng nhiên anh lại trở thành anh trai của tôi?”
Lục Hạo Thành nghe vậy nhíu mày, nói: “Tôi mà thèm làm anh trai của em á?”
Lam Hân vội nói: “Ai cần chứ, tôi cũng chỉ nói vu vơ vậy thôi.”
“Ha ha…” Lục Hạo Thành hạ giọng cười, nghiêm túc nhìn cô: “Đồ ngốc, anh muốn làm…”
Nói đến đây, anh cố ý dừng lại, anh mắt nhìn cô sâu sắc hơn.
Trái tim Lam Hân bắt đầu đập liên hồi, cô khẽ nhìn anh, thật sự không muốn nghe những lời tiếp theo.
Lục Hạo Thành đột nhiên cười một cách gian xảo nói: “Lam Lam, tôi muốn làm chồng của em.”
Lục Hạo Thành vừa nói vừa ôm cô đi đến phòng bệnh VỊP.
Đôi mắt sáng ngời của Lam Hân chớp chớp nhìn anh, cô vốn đã xinh đẹp rồi, cộng thêm vẻ mặt sợ hãi càng khiến cô trông quyến rũ hơn.
Lục Hạo Thành nhìn dáng vẻ đáng yêu dễ mến của cô, không khỏi bật cười.
Anh biết rõ là cô sẽ có phản ứng như vậy.
Thấy nụ cười dịu dàng của anh, Lam Hân chợt bừng tỉnh, tức giận nói: “Lục Hạo Thành, anh bỏ tôi xuống, tôi sẽ tự đi.”