Lục Hạo Thành ung dung từng, thản nhiên đi vào.
Ninh Phi Phi đột nhiên cảm giác một cỗ áp lực truyền tới, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, tim khẩn trương thiếu chút nhảy ra ngoài.
Lục Hạo Thành này quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết, khí thế khiến người ta khiếp sợ.
Ánh mắt lạnh như băng ấy dừng ở trên người Ninh Phi Phi.Ninh Phi Phi bị cái nhìn này làm chân tay bủn rủn.
Cô có suy nghĩ muốn chạy trối chết, trong lòng nghĩ như vậy, thân thể cũng nhanh chóng hành động, cô cúi đầu, ôm tư liệu trong tay nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy.
Lam Hân kinh ngạc miệng mở to, Phi Phi chạy nhanh thế này là sợ hãi Lục Hạo Thành biết bao nhiêu chứ?
Lục Hạo Thành lúc này mới ưu nhã xoay người, ấn thang máy, trực tiếp lên tầng 25. cho Ninh Phi Phi một ánh mắt tán thưởng.
Cô gái này xem như có mắt nhìn, nếu không chủ động bước ra ngoài, sẽ bị Lục Hạo Thành ghi thù.
Đừng hỏi tại sao, Lục Hạo Thành là tên nhỏ nhen như vậy.
Gã Tô Cảnh Minh có mắt như không kia, không phải thường xuyên bị anh ghi hận sao?
Thang dừng ở tầng khác, có ba người lại bước vào.
Mà Lam Hân, từ lúc Lục Hạo Thành tiến vào, cô im miệng một câu cũng không dám nói.
Ngại bản thân trước đó nhất thời lanh mồm lanh miệng, hiện tại hối hận không thôi.
Lục Hạo Thành nhìn qua cô gái nhỏ đang cúi đầu im lặng.
Hôm nay cô búi tóc cao gọn gàng, lộ ra vầng trán đầy đặn, lất phất máy sợi tóc con trên trán theo gió nhẹ nhàng thổi qua, trông thật trong sáng thuần khiết.
Sơ mi trắng với kiểu dáng độc đáo, chân váy chữ A cùng thân hình mảnh mai khiến cô trông tri thức hơn hẳn.
Lam Hân biết Lục Hạo Thành đang nhìn mình cũng có một ý nghĩ muốn trốn chạy.
“Lam Lam, suy nghĩ về chuyện để anh em Tiểu Tuấn đi học trường quý tộc thế nào rồi?”
Giọng nói yếu ớt, từ tính và trầm thấp, từ từ rót vào tai Lam Hân:.
TÃ so ” Lam Hân kinh ngạc nhìn qua, lại thấy anh vẫn nhàn nhạt nhìn cô.
Không nghĩ tới, anh lại hỏi chuyện này, hiếm có được anh vẫn nhớ rõ và quan tâm.
Cô cười nhẹ, nói: “Lục Hạo Thành, cảm ơn anh., chuyện này, cha tôi đã giải quyết, anh em Tiểu Tuấn sẽ học ở đó, nhưng chuyện khác, cha tôi cũng đã muốn cử người lo liệu.”
Có cha, cô bót việc đi rất nhiều.
Lục Hạo Thành vừa nghe xong, sắc mặt chợt trầm xuống, trong lòng đau xót, chồng hiện tại của mẹ, sao có thể đối xử với anh như vậy.
Lục Hạo Thành khẽ nhắm mắt lại, không sao cả, theo cách này, nguyện vọng của anh cũng xem như được hoàn thành.
Lam Hân tò mò, anh nhắm mắt làm gì vậy?
Nhìn thấy Lục Hạo Thành mở mắt, cô vội cúi đầu xuống.
Lục Hạo Thành giờ phút này cũng không biết nên làm thế nào.
Không được, anh phải nghĩ ra biện pháp để Lam Lam biết, cô ấy chính là Lam Lam của anh.
Như vậy, anh mới có thể đường đường chính chính đối xử tốt với cô.Nếu không, cứ như thế này, anh cảm thấy mình sớm muộn cũng uất ức chết mắt, đến nỗi muốn đánh người.
Khi thang máy lên đến tầng 25, Lục Hạo Thành không nói gì, chỉ tao nha bước ra trực tiếp đi vào văn phòng.
Lam Hân nhìn bóng lưng cao lớn của anh, vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ ra Lục Hạo Thành sao đột nhiên lại không vui.Cô cũng ra khỏi thang máy, về văn phòng của mình.
Lam Hân vừa mới bước vào, điện thoại đã reo lên, là số của Lý Nghệ Na, cô lúc này mới nhớ tới chuyện thiết kề.
Lam Hân hít một hơi rồi trả lời điện thoại.
Cô cười nói: “Chào buổi sáng, cô Lý.”
“Quản lý Lam, thiết kế của cô khiến tôi rất hài lòng, bao giờ cô có thời gian? Chúng ta gặp nhau đi.”Lý Nghệ Na có vẻ rất vui vẻ.
Nghe được hai chữ hài lòng, Lam Hân tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên, môi đỏ mọng không tự chủ được nở một nụ cười nhẹ.
Bận rộn đã lâu, nghe đến chữ vừa lòng, cũng đủ để cô tự tin đối mặt với tương lai Lam Hân nghĩ nghĩ, hỏi: “Thưa cô, chủ nhật có tiện không ạ?”
“Được, chúng ta chủ nhật gặp, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô, vậy không quấy rầy cô làm việc nữa.” Lý Nghệ Na nói xong liền cúp điện thoại.
Lam Hân mỉm cười, tay nắm di động hơi có chút kích động.
Cô ôm tâm lý muốn thử một lần, không nghĩ Lý Nghệ Na sẽ vừa lòng.
Cô mỉm cười, tự tin như bông mai kiêu ngạo, kiêu kì giữa trời đông giá rét.
Ninh Phi Phi cũng vừa bước vào, liền thấy nụ cười vui vẻ của Lam Hân…
Cô cười hỏi: “Quản lý Lam, cô và tổng giám đốc Lục là thật sao? Vừa thây dáng vẻ quản lý Lam, đã biết là đang yêu rồi.”
Lam Hân bị cô nói như vậy ý cười cũng thu lại, thản nhiên trở về bàn làm việc ngồi xuống.
” Phi Phi, cô nhóc như cô, trong lòng nghĩ gì vậy? Tôi và Lục Hạo Thành chỉ là quan hệ bạn bè.”
Ninh Phi Phi vừa nghe, vẻ mặt không tin, “Quản lý Lam, bạn bè bình thường, sẽ tay trong tay sao?”
Tin tức hôm nay về hai người họ chiếm lĩnh trên trang đầu.
Đọc được những bình luật xúc phạm đó mà cô ấy vẫn có thể cười được, cô cũng rất bội phục sự dũng cảm của Lam Hân.
Lam Hân bắt đắc dĩ cười, biết chuyện này càng giải thích càng rối, cô cũng không thèm giải thích nữa.Cô cũng không quan tâm đến những lời lăng mạ trên mạng.
” Phi Phi, nhìn sự tình không thể nhìn mặt ngoài, tóm lại không phải như cô nghĩ, chuẩn bị họp đi!” Cô nói xong, liền đứng dậy chuẩn bị tư liệu.
Mà ở nhà họ Cố.
Lâm Mộng Nghi từ khi biết mảnh đất kia có vấn đề, trở về liền gọi điện thoại cho người bạn kia, nhưng vẫn không gọi được.
“
Bà ta lúc này mới ý thức được, thật sự đã xảy ra vấn, bà ta vẫn không yên lòng, công ty cũng không thèm đến.
Hôm nay một mình ở nhà, Lâm Mộng Nghỉ chỉ biết ngồi trên sô pha, ánh mắt có chút dại ra.Bỗng nhiên, điện thoại bà ta lại đỗ chuông.
“Alo! Cố phu nhân, ngại quá, sớm như vậy đã quấy rầy bà, tôi muốn nói qua với bà một tiếng, thiết kế của Có tiểu thư và quản lý Lam tôi đã xem qua, nhưng mà tôi thích thiết kế của quản lý Lam hơn, bản thiết kế của cô ấy sát yêu cầu của tôi hơn.”
Lâm Mộng Nghi nghe giọng nói khách sáo của Lý Nghệ Na mới hơi hoàn hồn.
“Đó là do An An thua kém người khác, khiến cô thêm phiền toái rồi.” Giọng nói của bà ta thà ơœ “Cố phu nhân, alo..”
Lâm Mộng Nghi hơi sửng sốt, đối phương đã cúp điện thoại.
An An đã đưa thiết kế cho Lý Nghệ Na lúc nào, sao bà ta không biết?
Trong khoảng thời gian này bận quá, cũng đã quên mắt chuyện này.
Vốn định gọi cho Cố An An gọi, bỗng nhiên bà ta nhìn đến tin tức mới, nhìn qua thì nao nao, như thế nào lại là tin đồn của A Thành và Lam Hân.
Tin tức này thậm chí còn nỗi hơn cả tin về nhà họ Khương.
Lâm Mộng Nghi vừa thấy, nháy mắt cảm thán lòng người dễ đổi thay.