Ánh mắt thâm thúy của anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có ý muốn tìm hình dáng của Lam Hân.
Bỗng nhiên, nhìn thấy Lam Hân cùng một người đàn ông đang đi cùng với nhau, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Trong tay hai người còn cầm hai cốc trà sữa giống nhau.
Vẻ mặt của Lục Hạo Thành, ánh mắt tối sầm lại, trong lòng anh, loáng thoáng trào dâng lên một sự ghen tức.
Cái việc ghen tức này, rất có thể là do Lam Hân chính là Lam Lam của anh.
Tay của anh, đã nắm chặt lại rồi, ánh mắt sắc bén của anh, lạnh lùng nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ không chớp mắt.
Đến khi mà xe của anh đã đi qua hai người, anh mắt của anh vẫn không thu hồi.
Hơi ấm trong xe bỗng nhiên thấp xuống.
Âu Cảnh Nghiêu và Mộc Tử Hành đều biết nguyên nhan tại sao.
Họ cũng nhìn thấy Lam Hân cùng một người đàn ông nói chuyện cười đùa với nhau.
Muộn thế này rồi mà vẫn còn qua đón Lam Hân, quan hệ của hai người không cần nghĩ cũng biết.
Mộc Tử Hành nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Hạo Thành rồi cười nói:”Hạo Thành, cậu thật sự nghĩ rằng Lam Hân là Có Ức Lam đấy chứ 2″ Lục Hạo Thành không nói, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt ấy lại càng lạnh lùng hon.
Đối với cá tính cách khó gần, không cởi mở của Lục Hạo Thành mà nói, Mộc Tử Hành đã sơm quen rồi.
Qua được một lúc lâu, Lục Hạo Thành mới thu ánh mắt lại, lạnh lùng nói:”Cảnh Nghiêu, về nhà thôi.” “Vâng” Âu Cảnh Nghiêu nhẹ nhàng trả lời, quay xe về bên trái.
Đêm khuya, gión lạnh từ bên ngoài thổi qua.
Lam Hân không uống quá nhiều rượu, nên lúc này cô cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cần Hi vẫn luôn chú ý tới vết đỗ rượu trên người cô, liền trêu một câu: “Áy, Lam Lam,hôm nay chị đắc tội với ai? Tại sao trên người lại bị đỗ rượu thế này.” Lam Hân cười cúi đầu nhìn, nói:”Là người trong công ty, cầm không chắc ly rượu, liền làm đổ lên người chị.”Còn may là bây giờ thời tiết không lạnh, quần áo cũng khô nhanh.
Nhưng cô lại nhớ tới biểu cảm của Thảm Nghệ Lâm, vẫn cảm thấy cô ta có chút khoa trương.
“ÒI”Cần Hi cau mày, là cố ý, hay là không cần thận.
Đối với những thủ đoạn mà phụ nữ muốn được người khác chú ý, anh đã gặp rất nhiều rồi.
Lam Hân vừa nhìn là biết anh đang nghĩ gì rồi.
Cô cười trấn an anh:”Cần Hi, không sao đâu!Nhưng đã muộn thế này rồi mà còn để em đến đón chị, thật là xin lỗi, ngày mai là thứ sáu, may là ngày hôm sau chị không có đi làm, tối mai cùng ăn cơm đi, rồi có thể đi dạo một chút.” Cuối tuần này, cô phải ra ngoài tìm nhà.
Mấy đứa trẻ đi học, cũng phải mát mấy năm, cô nghĩ nên mua một căn nhà tốt.
Cần Hi nhìn thấy khuôn mặt của cô, gật gật đầu đồng ý.
Anh do dự cắn môi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Lam Lam, chị định ở lại công ty làm việc, mấy người tiểu Tuấn qua đây, không thì hãy mua một căn nhà đi! Như này sẽ thuận tiện cho mấy đứa đi học.” Lam Hân bỗng nhiên cười, cảm động nhìn anh: “Cần Hi, em thật sự là hiểu tâm tư của chị, chị cũng đang nghĩ như thế, vừa hay cuối tuần, chị phải đi tìm nhà.” Ánh mát của Cần Hi vẫn luôn nhìn cô, anh hiểu lòng cô, anh thành tâm thật lòng, nhưng cô lại không thấy được.
Có những lúc anh muốn nói ra, nói là Lam Lam,em thích chị, cũng thích tiểu Tuần, Nhiên Nhiên và Kỳ Kỳ.
Anh biết nói thế này, Lam Lam sẽ rời khỏi anh.
Anh không muốn điều đó xảy ra.
Trong lòng anh vẫn luôn do dự, không phải là anh không dám nói ra mà là anh sợ rằng sau này anh sẽ không tìm thấy Lam Lam nữa.
Anh hơi nhếch lông mày, nói:”Lam Lam, em đưa chị đi.” Anh ở đây cũng được bố trí một phòng ở, để gia đình nhà Lam Lam qua đây sống, cũng đủ rồi.
Nhưng anh biết cô gái trước mặt anh vẫn luôn có chấp, chỉ muốn tự mình giải quyết chuyện của bản thân mà không muốn ai giúp đỡ.