“Hạo Thành, trước cúp máy đã, phía tôi mọi việc đều tốt, Nhạc Cần Hy cũng đang ở chỗ tôi, cậu đêm nay đi tới nhà Lam Hân, tất cả sẽ thuận lợi.” Mộc Tử Hoành nói xong ngay lập tức cúp điện thoại.
Nói cho Hạo Thành tin tức này, Hạo Thành có thể yên tâm ở cùng Lam Hân, không sợ có người quấy rầy bọn họ.Một đôi mắt bình tĩnh lại nhìn Nhạc Cẩn Nghiên cách đó không xa, khá xa lạ lại quyến rũ, tựa hồ, như vừa mới biết cô ấy.
Mộc Tử Hoành điều tra được, cô là người đại diện của át chủ bài và máy tiểu thịt tươi, đều do cô đảm nhiệm, trọng điểm hiện tại là Lam Tử Nhiên.
Không chỉ có như thế, cô ấy là khuê nữ quốc dân, người đại diện rất có tiếng tăm.
Cha mẹ của họ chuyển ra nước ngoài, nhưng cô và em trai ở lại phát triển ở Trung Quốc.
Cái tên Nhạc Cần Nghiên này, ở Phàn Thị, trong làng giải trí, bất kể nhắc đến ở đâu, đều khiến người ta phải kinh ngạc trừng lớn mắt. Người phụ nữ như vậy là một sự hấp dẫn chết người đối với Mộc Tử Hoành.
Anh chàng đang ngồi trong góc với ly rượu đỏ trên tay, khuôn mặt nở nụ cười, đôi mắt sâu hút hồn nhìn theo từng cử động của Nhạc Cần Nghiên.
Cô vẫn luôn duy trì nụ cười quyến rũ động lòng người.
Mộc Tử Hoành rất rõ ràng quy tắc trò chơi, đêm nay Cần Nghiên sẽ phải say.
Nhạc Cẩn Hy vì muốn ở lại thành phố Giang cùng Lam Hân, anh ta cần ký hợp đồng tối nay, đối phương cũng là người quen, công tử Lý Diệu của tập đoàn Lý Thị.
Hắn là tên háo sắc, hợp đồng này, cũng không dễ ký.
Mà người vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười, Cẩn Nghiên, luôn cảm giác đang có đôi đang nhìn mình, khi nhìn xung quanh, cô chỉ thấy ánh đèn neon sáng rực ngoài cửa số và bầu trời đêm trống rỗng.
Vị trí của Mộc Tử Hoành tương đối khuất, anh ta có thể nhìn thấy từng hành động của Nhạc Cẩn Nghiên nhưng cô lại không nhìn được anh.
Nhạc Cẩn Nghiên đành quay đầu lại, tập trung giao tiếp với người đàn ông Lý Diệu trước mặt.
Lý Diệu liên tiếp mời rượu, Nhạc Cần Nghiên ly nào cũng không từ chối. Mà ánh mắt Lý Diệu sắc bén lại đen tối không rõ, vẫn mỉm cười nhìn Nhạc Cẩn Nghiên.
Mộc Tử Hoành trong góc tối hận không thể đi ra ngoài móc mát tên khốn kia ra hung hăng ném trên mặt đất, dùng sức đạp cho máy đá, mới có thể hả giận.
Tuy nhiên, nếu lao ra đi, Nhạc Cần Nghiên sẽ nổi điên mát.Nhạc Cẩn Nghiên, Nhạc Cẩn Hy, Lam Hân, này ba người, mức độ liều mạng, tuyệt đối có thể làm người ta khiếp sợ.Cái này cũng là do Mộc Tử Hoành tra ra được..
Mà Lục Hạo Thành lúc này đang ý chí hừng hực đi tới tầng năm, nhìn thấy vách cửa ngăn cản anh và Lam Hân, cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Những ngày qua, vết nứt trong lòng anh dường như đã dần khép lại.
Trước đó, cho dù anh cố gắng thế nào, nỗi đau trong lòng sẽ càng ngày càng siết chặt hơn như cỏ độc, cho đến khi anh ngạt thở rồi mới chịu buông tha.
Hiện giờ, Lam Lam trở về, đối với anh chính là sự cứu rồi.
Đang làm bánh chẻo, Lam Hân đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.
Cô liếc nhìn cậu bé đang ở trên sopha đọc sách nói: “Tiểu Tuấn, đi mở cửa.”
“Vâng ạ” Lam Tử Tuấn nhảy xuống sô pha đi mở cửa, vừa mở ra liền thấy Lục Hạo Thành, cậu hơi cau mày: “Chú Lục, sao chú lại tới đây?”
Lục Hạo Thành thản nhiên cười nói: “Tiểu Tuấn, chú đi ngang qua, qua đây thăm mọi người.”
“Đi ngang qua…… ” Lam Tử Tuấn vẻ mặt không tin. Đọc truyện hay, truy cập ngay -- T R Ù M T R U Y Ệ N . v n --
“Ừ, đi ngang qua.” Lục Hạo Thành trả lời rất kiên quyết, khí chất cao quý bẩm sinh làm say lòng người.
Tử Tuấn thản nhiên nói: “Vào đi!”
Anh chàng cũng không khách sáo mà tự nhiên đi vào, khóe mắt và lông mày gợn lên vẻ dịu dàng, đôi mắt đen sâu thẳm kia cũng dịu dàng hơn trước.
Lam Tử Tuần lớn tiếng gọi: “Mẹ, là Chú Lục.” Cậu bé như cố ý nhắc nhở mẹ mình, khóe mắt lại vẫn cong cong cười với Lục Hạo Thành.
“Chào chú Lục ” Nhiên Nhiên đang ngồi một bên nghỉ ngơi cũng đứng lên chào hỏi.
“Nhiên Nhiên, có mệt không?”
Lam Tử Nhiên lắc lắc đầu, không nói gì.
Lục Hạo Thành mỉm cười đi vào, từ xa nhìn lại, gió chiều từ từ thổi qua, rèm cửa cao tới trần bị gió khuấy động.
Rèm bay mở ra gian phòng bếp, Lam Hân thay bộ quần áo ở nhà màu hồng, búi tóc cao gọn gàng sạch sẽ, hai má ửng hồng như hoa đào.
Mặc tạp dề kẻ sọc màu hồng, nhìn thấy Lam Hân như vậy, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Lục Hạo Thành đột nhiên cảm tháy thế giới toàn màu hồng.
Cô ấy trông như một người vợ đang đợi chồng về để ăn tối.
Lam Hân nhìn thấy thật sự là Lục Hạo Thành, anh ta đuổi mãi không đi khiến cô có chút không vui, nhưng lại là lãnh đạo trực tiếp của mình, không thể đuổi anh ta ra ngoài được đúng không?
“Giám đốc Lục, anh có việc gì sao?” Cô hỏi.
Lục Hạo Thành bước tới, ý cười không kiềm chế được, ánh mắt trên ngọn đèn rồi nhìn xuống cô.
“Lam Lam, phải có việc mới có thể tới sao?” Anh hỏi lại, giọng nhẹ như gió xuân, réo rắt khắp lòng người.
Khóe mắt hơi nhếch lên như cười nhạt.
Lam Hân hơi kinh ngạc, lời này của anh, làm như bọn họ rất thân quen vậy.
Cô chỉ muốn cùng bọn trẻ vui vẻ ăn bánh chẻo, anh đến xem náo nhiệt gì chứ?
Lúc này cô thật muốn cãi nhau với Lục Hạo Thành mặt dày này một phen.Đáng tiếc công việc không phải cuộc sống.
Vị trí và hoàn cảnh của cô hiện tại, không thể khiến cô có thể ngây ngô mà đơn thuần như trước, hiện giờ ở trước mặt người quen, cô mới có thể tươi cười hồn nhiên như xưa.
“Ăn cơm tối chưa?” Cô thản nhiên hỏi một câu, sau đó cúi đầu làm bánh chẻo.
Khóe môi Lục Hạo Thành lập tức gợi lên một đường cong hoàn mỹ, anh đang đợi những lời này của cô.
“Lam Lam, còn chưa ăn!” Anh cố ý qua đây ăn chực, chỉ chờ cô nói lời này.
Mộc Tử Hoành không có ở nhà, anh một mình trở về biệt thự, chỉ có sự cô đơn lặng lẽ chào đón anh.
*ÒI!” Lam Hân cúi đầu, thu liễm cảm xúc, “Vậy anh trước tiên ra chơi cùng Nhiên Nhiên và Tiểu Tuấn đi, chúng tôi ăn bánh chẻo, tôi sẽ nấu xong ngay.” Giọng điệu không nóng không lạnh, nghe cũng khá thoải mái.
“Được!” Lục Hạo Thành nhìn cô, nịnh nọt cười.
Nhìn thấy cô có chút chán nản, cũng biết cô cũng không thích anh đến.
Tháy vậy, Lục Hạo Thành trong lòng chua xót, cúi đầu nhìn Lam Hân, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Lam Lam, em thật sự không nhớ ra tôi sao?
Từ tận đáy lòng, anh luôn muốn cô nhớ ra anh.
Lam Tử Nhiên vừa cười vừa gọi: “Chú Lục, tới ngồi BIẾM Lục Hạo Thành đột nhiên hoàn hồn, quay đầu lại liếc nhìn Lam Tử Nhiên, “Nhiên Nhiên, chú sẽ qua ngay.”
Lục Hạo Thành lại nhìn thoáng qua Lam Hân, thấy cô vẫn cúi đầu như cũ, anh cũng không nói chuyện, trực tiếp đi qua ngồi vào giữa hai đứa nhỏ.
“Chú Lục, uống trà đi!” Lam Tử Nhiên đặt bình trà đã pha đến trước mặt Lục Hạo Thành.
“Cám ơn Nhiên Nhiên.” Lục Hạo Thành cười với vẻ cưng chiều không thể nhận ra, hai đứa con trai đều rất hiểu chuyện.
Khi nhìn thấy mẹ con họ, lòng anh ngập tràn hạnh phúc, biết ơn và ngọt ngào.