Nguyên nhân mà cô muốn ở lại thành phố Giang này, không chỉ là vì muốn báo thù, mà còn muốn điều tra rõ thân thế thực sự của mình, tìm được ba mẹ đẻ của mình.
Nhưng Cần Hi có tiền đồ lớn như vậy, không cần phải cùng cô tiêu tốn thời gian ở đây.
Lục Hạo Thành thấy cô đang nhìn điện thoại đến ngắn cả người, tâm trạng đột nhiên cũng không tốt hơn là bao.
Anh hơi nhíu mi, anh không thích bộ dạng cau có mặt mày của cô như thế này.
Anh nhìn về phía trước, đã đến quảng trường Thời Thượng rồi.
Ánh đèn neol được thắp lên, lúc này quảng trường thời thượng trông như một nơi phồn hoa náo nhiệt.
Ở chỗ bãi đỗ xe, Lam Hân cùng Lục Hạo Thành xuống xe, để cho Âu Cảnh Nghiêu đỗ xe.
Lam Hân đi cùng một đường với Lục Hạo Thành.
Trên đường đi, cô vẫn rất yên tĩnh, yên lặng đi theo sau Lục Hạo Thành.
Tổ chức ở tại một nhà hàng tại quảng trường Thời Thượng.
Lục Hạo Thành đưa cô đi vào trong phòng ăn.
Quản lí của các bộ phận đều đã đến rồi, nam nữ có tổng cộng hơn hai mươi người, nhìn thấy Lam Hân, đều võ tay chào mừng Lam Hân.
Lam Hân được điều động qua đây, người trong công ty đều biết cả rồi.
Mà sản phẩm bộ sưu tập mùa thu của Lam Hân cũng đươc thông qua rồi.
Trong mắt của mọi người, Lam Hân thật sự rất giỏi.
Các quản lí của các bộ phận đều tự động đứng lên giới thiệu, đều muốn làm quen với Lam Hân.
Đương nhiên, ở bên này cũng sẽ có người không thích Lam Hân.
Ví dụ như, người làm ở bộ phận doanh tiêu Tràm Nghệ Lâm, cũng rất xinh đẹp, trang điểm đẹp, gương mặt cao ngạo, mặc một bộ đầm màu đỏ bó sát người, làm lộ ra đường cong hoàn mỹ xinh đẹp quyến rũ.
Cô không thèm để ý đến Lam Hân, mà là để ý Lục Hạo Thành.
Giám đốc thị trường là một người phụ nữ ba mươi tuôi.
Rất xinh đẹp, nhất cử nhất động rất là thành thục.
Tên là Dương Tĩnh, cô vẫn luôn miệng khen Lam Hân.
Lam Hân bị cô ấy khen đến mức ngượng ngùng.
Lục Hạo Thành cùng mọi người chào hỏi nhau xong, lại trở về với vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống một bên.
Chỉ là ánh mắt đó vẫn luôn không ngừng nhìn Vào nụ cười trên gương mặt của Lam Hân.
Âu Cảnh Nghiêu và Mộc Tử Hành cũng đến rồi.
Mọi người ai nấy đều nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Lục Hạo Thanh cầm ly rượu trong tay lên, nâng ly hướng tới Lam Hân, “Lam tổng giám, chúc mừng cô.” Lam Hân cũng cười thân thiện nói: “Cảm ơn Lục tổng.” “Chúc mừng Lam tổng giám, cạn ly!” Dương Tĩnh hô to.
Mọi người cùng nhau cạn ly, rồi ngồi xuống ăn cơm.
Lam Hân nhìn thấy bữa cơm thịnh soạn được bày trên bàn ăn, tâm tư liền chuyển tới, bảy năm rồi, cô rất muốn thử lại mùi vị ở thành phố Giang này.
Giang thành là nơi nổi danh với đồ ăn ngon.
Không khí ở đây thoải mái hơn hẳn, tâm trạng của Lam Hân cũng tốt hơn.
“Lam tổng giám, cô vẫn luôn sống ở thành phố Phàn, nhưng mà đồ ăn ở thành phố Phàn so với thành phố Giang không ngon bằng, đồ ăn ở thành phố Giang rất là ngon, đặc biệt là nhà hàng này, là nơi mà chúng tôi tụ họp đầu tiên, cô hãy ăn nhiều một chút.Nhưng không khí ở thành phố Phàn tốt, nhìn da của cô này, mịn màng thế này.”Dương Tĩnh nhìn Lam Hân ái mộ.
Không khí ở thành phố Giang hanh khô, không như thành phố Phàn, nên da dẻ cũng khô, da của ai cũng có chút khô rát.
Lam Hân cười nhẹ, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, cô nhìn Dương Tĩnh cười nói: “Chị Dương, ở bên ngoài, gọi em là Lam Hân được rồi! Đồ ăn ở thành phố Giang em cũng rất thích.” “Được Được “Lam Hân, vậy thì chị cũng không khách khí nữa, em thích là được.
Mau ăn đi!”Dương Tĩnh vừa khiêm tốn lại tự nhiên nhìn Lam Hân, cười vui vẻ.
Cô còn gắp nhiều thức ăn cho Lam Hân, đối với người mới, đây chính là người bạn tốt nhất mà Lam Hân đã gặp được.
Lam Hân vui vẻ ăn cũng mọi người nói chuyện.
Mộc Tử Hành nhân cơ hội hỏi:”Lam tiểu thư, không biết ở thành phố Phàn, cô sống ở chỗ nào vậy? Tôi rất quen thuộc với thành phố Phàn.”
Người này nói nhiều chuyện, anh tùy ý hỏi cũng sẽ không khiến cho người ta nghỉ ngờ.