Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ - Khương Lam Hân - tác giả: Nam Cung Tử Yê

Âu Cảnh Nghiêu tự động mở cửa xe giúp Lam Hân.

Lam Hân nói cảm ơn anh, rồi liền lên xe Lục Hạo Thành dường như rất tức giận, giọng nói lúc nghe điện thoại rất là lớn.

Qua được một lúc, anh tức giận tắt điện thoại, mạnh mẽ mở cửa ngồi vào trong.

Đột nhiên nhìn thấy Lam Hân, gương mặt tuấn tú của anh có vài phần không được tự nhiên, ánh mắt có chút ngượng ngùng thu lại, ngồi cạnh Lam Hân.

Âu Cảnh Nghiêu không nói một câu nào, một mạch lái xe Tự nhiên có Lục Hạo Thành, Lam Hân chỉ cảm thấy tự nhiên có một áp lực nào đấy đang bao phủ toàn thân cô.

Trong lời đồn nói, Lục tổng rất ghét phụ nữ.

Thậm chí là còn có lời đồn là, hình như Lục tổng có vấn đề về giới tính.

Khả năng thích đàn ông là rất cao.

Lúc ở công ty, cũng sẽ nghe được những lời đồn bát quái của nhanh viên.

Nhưng hôm nay anh đồng ý ngồi cùng một xe với cô, mà lại còn ngồi cùng một chỗ, tin đồn mà ghét phụ nữ này tất nhiên được bác bỏ.

Lam Hân có chút không được tự nhiên, đột nhiên nhìn vào mấy cây kẹo ở giữa.

Cô cười nói:” Lục tổng, tôi có thể ăn một cây kẹo được không?”

Anh mắt Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, tự tay cầm một cây kẹo lên, bóc vỏ đưa cho Lam Hân.

Động tác ấy của anh làm cho Lam Han cười mỉm:” Cảm ơn Lục tổng, Tôi cảm thấy kẹo vị ô mai này rất ngọt, ăn vào có cảm giác hạnh phúc.” Đối với lời nói của cô, trong lòng Lục Hạo Thành có chút kinh ngạc.

Trong đầu anh liền hiện lên giọng nói ngọt ngào êm tai.

” Anh Hạo Thành, đây, kẹo đường vị ô mai, ăn vào sẽ thấy hạnh phúc.” Anh vốn dĩ không thích ăn kẹo ngọt, anh của lúc đó, đến mẹ cũng rời xa anh.

Tinh thần của anh xa sút dần, việc gì cũng không muốn làm.

Lam Lam vì muốn làm anh vui, nên lúc nào cũng nghĩ là những biện pháp khiến anh vui vẻ.

Anh không ăn, nhưng cô vẫn cứ đút vào miệng của anh.

Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, âm thanh lạnh lùng hỏi cô:” Tại sao lại chỉ thấy ăn kẹo đường vị ô mai là hạnh phúc?” Anh nhớ rõ, những lời này, lúc đã anh cũng đã từng hỏi Lam Lam.

Lam Hân nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết trả lời như nào: “Đương nhiên là vì cái cảm giác ăn đồ ngọt rất thích rồi”.

Thích một thứ gì đó mà còn cần phải có lí do sao.? Nhưng mà nói đi nói lại cũng kì lạ, cô chỉ thích ăn kẹo đường vị ô mail Cô nhẹ nhàng cầm que kẹo, từng ngón tay uyễn chuyển chuyển động.

Lông mày cô mềm mại, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào mọng nước, dáng vẻ nhẹ nhàng ăn kẹo, không có lời nào có thể miêu tả được.

“Anh Hạo Thành, anh thật ngốc, đương nhiên là do vị ngọt của nó rồi!” Câu trả lời của hai người sao lại giống nhau đến thế.

Ánh mắt của Lục Hạo Thành thâm thúy nhìn cô, hai tay nắm chặt lại.

Âu Cảnh Nghiêu từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt của Lục Hạo Thành, Anh nắng chiều chiếu lên một nửa khuôn mặt anh tuấn của anh, cái cảm giác cô độc ngày một hiện rõ, anh biết trong lòng của Lục Hạo Thành rất là kích động.

Anh sợ sự kì vọng của Lục Hạo Thành càng cao, tâm lại càng đau khổ.

Anh sẽ không thực sự nghĩ Lam Hân là Cố Ức Lam chứ 2 Nhiều năm như vậy không quay lại, chỉ có một khả năng, đó chính là cô ấy không còn tồn tại trên đời này nữa rồi.

Bọn họ đều biết rõ, cũng không ai dám nói ra, đây là lí do duy nhất khiến cho Hạo Thành tiếp (2U0fgstl»ifÌ có thể ăn một cây kẹo không? [email protected] tục sông, tìm được Lam Lam, đưa được mẹ quay trở lại bên anh, đây cũng là lí duy mà anh cố gắng kiếm tiền.

Lam Hân cảm giác được đáy mắt của Lục Hạo Thành đang nóng rực, cô có chút không được tự nhiên nhìn ra phía cửa sổ.

Hoàng hôn xuống, xe cộ đông đúc, đây là thời gian cao điểm, xe cộ đi lại rất là đông.

Cô nghĩ rằng mình đi bộ chắc sẽ thoải mái hơn so là ngồi trên xe của Lục Hạo Thành.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!