Sau khi Lục Hạo Thành tắt điện thoại, phiền não đi đi lại lại ở trong phòng làm việc.
Qua một hồi lâu, anh lại chạy vội về bàn lạp việc mở két sắt của mình ra, anh bám mật mã.
Anh nhanh chóng lấy ra một tập ảnh.
Mấy bức ảnh trên tay anh, đập vào mắt anh là tấm ảnh anh đang ôm Lam Lam lúc sáu tuổi.
Bàn tay nhỏ bé của Lam Lam, hoàn toàn vừa với ôm cổ tay anh.
Cái nốt ruồi ở trên mu bàn tay, ở cùng với vị trí nốt ruồi của Lam Hân.
Lục Hạo Thành nuốt nước bọt, kích động tới mức tim anh như sắp nhảy ra ngoài.
Chính là Lam Lam phải không.
Chương 22: Một cảm giác mãnh liệt.
Có phải là Lam Lam mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay không? Lục Hạo Thành cầm tắm ảnh trong tay, ngồi bệt xuống đắt, lông mày khẽ nhéch lên.
Anh vẫn luôn có cái cảm giác, Lam Lam của anh đã quay trở lại rồi.
Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô bé ấy, tất cả tâm tư, suy nghĩ của anh đều đặt vào tắm ảnh này.
Ảnh chụp cô bé ấy cười chói sáng, đôi mắt trong trẻo, to tròn, đến mê người.
Lam Hân trở lại văn phòng của mình, cô cầm điện thoại trong tay, đến một tin nhắn cũng không dám gửi ởi.
Chương 22: Một cảm giác mãnh liệt.
Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào mà hình điện thoại.
Nói thật, cô không muốn để ba anh em Tiểu Tuấn ở lại thành phố Giang.
Bố của ba đứa trẻ, rất có khả năng đang ở thành phố này.
Đêm đó cô mơ hồ, căn bản là không biết bố của ba đứa trẻ là ai? Lông mi cô rất dài, nhắm đi nhắm lại vài lần, mới nhẹ nhàng bắm điện thoại.
Cô bám số điện thoại gọi cho mẹ.
Đầu điện thoại bên kia, rất nhanh chóng bắt máy: “Lam Lam ” Chương 22: Một cảm giác mãnh liệt.
Lam Hân cười hạnh phúc: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế ạ 2” “Đang cùng Kỳ Kỳ và Tiểu Tuần xem phim” Lúc này Lam Hân mới dám mở miệng nói: “Mẹ, con bị công ty điều qua đây làm việc, chúng ta chuyển đến thành phố Giang sống đi.” Đầu điện thoại bên kia, trầm mặc một lúc.
Lam Hân biết mẹ không đồng ý quay trở về thành phố Giang.
Đối với thành phố Giang mà nói, bà có nỗi khổ không thể nào mà nói ra.
Bảy năm trước, cô cũng rất đau khổ, lúc đang đi bộ bờ sông, cứu được một người phụ nữ Chương 22: Một cảm giác mãnh liệt.
trung niên có ý định tự tử.
Người phụ nữ này rất là xinh đẹp, thân thẻ toát ra một khí chất ung dung quý phái.
Không biết nghĩ gì lại muốn tự tử.
Cô khuyên rất lâu, cuối cùng cũng chịu nói cho cô nghe.
Không ngờ hai người vừa gặp mà như đã quen từ lâu, biết được bà chỉ có một mình, mà cô cũng cô đơn một thân lẻ loi.
Cô liền quyết tâm nhận làm con gái của bà.
Cứ như vậy, cô gọi bà là mẹ, như vậy đã được bảy năm rồi.
Mà trong bảy năm nay, mẹ đã chăm sóc cho cả nhà bốn người họ.
Chương 22: Một cảm giác mãnh liệt.
Trong lòng của, bà có khác nào là người mẹ ruột thịt đâu 2 Lam Hân biết rằng như này là làm khó mẹ cô rồi, vừa định nói tiếp, đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nói:” Lam Lam, mẹ nghe con, con chuẩn bị tốt mọi thứ, trước khi mấy đứa trẻ đi học, mẹ sẽ đưa mấy đứa qua đó.” Về phần Nhiên Nhiên, mẹ nói với Cần Nghiên một câu, phát triển ở thành phố Giang cũng tốt.
Lam Hân kích động nói: “Mẹ, cảm ơn mẹt Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn, mấy năm nay, con cũng tiết kiệm được một ít tiền, lúc nghỉ ngơi, con sẽ đi tìm xem có căn hộ nào tốt không, đến lúc đó chúng ta một nhà năm người sống cùng nhau, ngày nào cũng sẽ hạnh phúc.” Chương 22: Một cảm giác mãnh liệt.
” Lam Lam, là mẹ phải cảm ơn con, vẫn luôn ở bên mẹ.” Giọng nói trong điện thoại, vừa ám ấp mà vừa yêu thương.
Lam Lam rưng rưng mắt, trong lòng ấm áp, chớp chớp mắt, hít một hay thật sâu, mở miệng nói: ” Mẹ, chúng ta đều là người một nhà, sau này đừng nói như vậy nữa, con mua được nhà rồi, liền đón mẹ qua đây, sau này chúng ta sẽ không rời khỏi nhau nữa.”