Chương 2098:
Bà vừa đi vừa khóc, “Mẹ, mẹ có hạnh phúc khi. kết hôn với cha không? Sao mẹ lại để con đi theo con đường của mẹ chứ? Tại sao con không thê có quyền lựa chọn? Đó là bởi vì bị ràng buộc bởi những tài sản và tiền bạc, con sẽ từ bỏ người phụ nữ yêu quý của con, và sau đó sống cuộc sông với một người phụ nữ không yêu, cuộc sông không hạnh phúc, đây là những gì mẹ muốn sao? “Lời nói của con trai vang vọng trong đầu bà, năm đó bà cũng từng có suy nghĩ như vậy, bà cũng hiệu được tâm của con trai.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, dưới sự ép buộc của cha mẹ, bà không CÓ Sự lựa chọn.
Nhưng mà, A Nghiêu có, chỉ cần anh có được tất cả, có năng lực bảo vệ cô gái kia, thì anh sẽ có quyên hạnh phúc.
Nếu ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được, ngược lại phải đề cho cô chịu nhiều thương tồn, vậy vì sao phải giữ cô ở bên cạnh chứ? Năm đó người đàn ông kia không phải cũng không bảo vệ được mình, mới buông bỏ cô sao.
. Cảnh Nghiêu đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng mẹ thẳng đứng.
Trong những năm kết hôn với cha mình, bà đã là một người vợ tốt và một người mẹ tối.
Tính cách ôn nhu của bà, rất đáng yêu, cha rất thích bà, mẹ thấu tình đạt lý, đi ra ngoài củng người khác cũng có thể rất vui vẻ, xuống được phòng bếp, lên được phòng khách, đó là lý do tại sao cha yêu bà ấy rất nhiều.
Nhưng anh biết mẹ không yêu cha, mẹ có người mình yêu.
Anh cũng biết năm đó người đàn ông kia điều kiện không tốt, không có năng lực bảo vệ mẹ, đối mặt với sự đe dọa của ông bà ngoại, ông ta đã kiên quyết lựa chọn rời khỏi mẹ.
Mẹ cũng đi tới từ quá trình này, chính là bởi vì hiểu được điểm này, anh mới không muốn bị gia tộc hôn nhân trói buộc.
Âu Cảnh Nghiêu đứng tại chỗ hít sâu một hơi, xoay người lên xe, lái xe rời khỏi biệt thự.
Âu Hách Tán đứng trước cửa sổ phòng mình trên lầu hai, nhìn xe Âu Cảnh Nghiêu rời đi, ý cười càng thêm thâm thúy, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại trong tay, gọi điện thoại cho trợ lý.
“Âu tổng.”
Âu Hách Tấn: “Tìm được bạn gái của A Nghiêu ở đâu chưa? “
Trợ lý: “Tổng giám đốc Âu, người phụ nữ đó hôm nay không đi làm, dường như đã rời đi. ` Âu Hách Tần: “Cái gì?” Đi nhanh như vậy sao? “
Trợ lý: “Đúng vậy, Âu tông, hôm nay không đi làm, Nhị thiếu gia cũng luồn tìm cô Ấy, phù nhân đã hành động trước. ° “Chết tiệt.” Âu Hách Tần phẫn nộ rồng lên một tiếng, vừa rồi nhìn Âu Cảnh Nghiêu tức giận chạy vào chất vấn mẹ mình, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.
Quả nhiên cũng giống như hắn nghĩ, người phụ nữ đó đã sớm biết điểm yêu của Ấu Cảnh Nghiêu.
Không hỗ là con trai của thư hương thế gia nổi danh, có thể âm thầm so đấu với hắn lâu như vậy, cũng là bản lĩnh.
“Bi tìm cho tôi, nhất định phải tìm ra người phụ nữ đó cho tôi, đó chính là điểm yếu duy nhất của hắn.”
“Được, Âu tổng.”
Âu Hách Tần tắt điện thoại, nhìn đèn đuôc dưới núi, tà ác nhêch khóe môi.
“A Nghiêu, thằng nhóc thối này, chờ mày mây năm nay, r rốt cục cũng chờ được rồi. Ha ha…” Âu Hách Tân cuông ngạo nở nụ cười.
Bành Duyệt Đồng đứng ở cửa nghẹ được tiêng cười cuồng ngạo của hắn, trong lòng kinh hãi một chút.
Bà nhanh chóng rời đi, sau khi trở về đại sảnh, nhìn thấy Âu Hách Tấn không có ở đây, bà tìm cớ lên lầu lấy đỏ, chính là muốn xem Âu Hách Tân muôn làm gì? Không ngờ hắn còn chưa buông tha Ninh Phi Phi.
Nếu không phải bà biết trước sự tồn tại của Ninh Phi Phi, hôm nay, A Nghiêu cũng sẽ không ồn với hắn…
ÂU Cảnh Nghiêu đi đến biệt thự Bành Hồ, biệt nh tân hôn mà Lục Hạo Thành đưa cho anh được trang trí tỉnh tế.