Xin lỗi mẹ, tối nay con đành phải lợi dụng sự yêu thương của mẹ dành cho anh Hạo Thành rồi.
Sau đó, Cố An An liếc nhìn Lục Hạo Thành một cách bất an.
Đột nhiên cô bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của anh, đôi mắt sắc lạnh ấy như có thể xuyên thẳng vào tim người khác.
Hạo Thành vẫn ngồi một cách ung dung và cao quý, nhưng khóe miệng có một vòng cung kì lạ, nhìn cô một cách bí hiểm.
Cố An An lúc này có chút bất an, cô có cảm giác dường như mọi chuyện đều bị anh nhìn thấu.
Cô ta nhìn anh với một nụ cười gượng gạo: “Anh Hạo Thành, em rất xin lỗi Mẹ em đã nấu canh mát hai tiếng đồng hồ, vậy mà em lại làm đổ hét.” “Lúc sáng khi về nhà, em khóc, bà đã nhìn thấy và rất lo lắng cho em, vì vậy mà liên tục hỏi em chuyện gì đã xảy ra.” “Em đành phải nói ra chuyện của anh và em ban sáng, và muốn mang canh mà bà đã nấu tối hôm trước đến cho anh ăn… ” Cố An An không nói tiếp nữa, nhưng dù không nói thì Lục Hạo Thành cũng đã hiểu rõ ý của cô ta.
Lục Hạo Thành nghe xong chỉ cười nhạt mà không nói gì.
Người phụ nữ này đúng là rất giả tạo, cũng may hôm nay Mộc Tử Hoành nói hết hành tung cả ngày của Có An An cho anh biết. Cố An An thoái thác một cách tài tình khiến anh cũng suýt tin là thật.
“Cô không phải xin lỗi tôi. Thời gian thử việc của cô vẫn còn 3 tháng. Tôi cũng không phải người vô lý.
Quả thật lúc sáng tôi cũng có hơi kích động, không nên hung hãn với cô như vậy.” Lời nào Lục Hạo Thành nói cũng tràn đầy châm chọc, nhất là ánh mắt châm chọc lộ rõ trên gương mặt tuần tú của anh.
Vì Cố An An có tình diễn kịch giả tạo, nên Lục Hạo Thành cũng sẽ chơi cô tới bến. Dù sao thì giờ anh cũng thấy khá nhàm chán, mỗi lời cô ta thốt ra đều khiến anh thấy ghê tởm.
Cô ta đã chiếm vị trí của Lam Lam nhiều năm nay, giờ lại muốn ngăn cản anh tìm lại Lam Lam, đúng là không biết điều.
Lục Hạo Thành khẽ lay chiếc ghế, phong thái ung dung, lạnh lùng của anh khiến Cố An An vô cùng si mê.
Đặc biệt là phong thái không đứng đắn của anh hiếm khi bị Cố An An nhìn thấy. Điều mà cô nhìn thấy ở Lục Hạo Thành luôn luôn là dáng vẻ lạnh lùng, khác người.
Cô ta dịu dàng cười nói: “Cảm ơn anh vì đã không so đo tính toán với em. Sau này em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.” Cố An An liếc mắt nhìn phía sau, Mộc Tử Hoành lẽ ra phải về rồi, cô đã tính toán kỹ càng, nếu như anh ta không đến, lát nữa mẹ về nhất định sẽ nghỉ ngờ cô.
Thực ra thì cảnh diễn tối nay cô ta đã sắp xép từ trưa.
Lúc này Cố An An có chút lo lắng.
Đột nhiên, cô ta nghe thấy tiếng bước chân rất nặng nề từ phía sau, cô ta khẽ nhếch mép cười, Mộc Tử Hoành về rồi.
Đêm nay Lục Hạo Thành đành phải để cô thất vọng rồi, cô nên từ bỏ ý định với Cố Ức Lam đi rồi? Cho dù bố mẹ cô ta có quyền thế cỡ nào cũng không bằng Lục Hạo Thành, chỉ cần Lục Hạo Thành không nhúng tay vào chuyện này, cô ta sẽ có cách khiến cha mẹ cô không bao giờ tìm thấy Cố Ức Lam.
Cố Ức Lam tuyệt đối không được trở về nhà họ Có.
“Hạo Thành, tôi về rồi.” Mộc Tử Hoành lớn tiếng gọi ngoài cửa.
Mắt Lục Hạo Thành sáng rực lên nhưng không nói gì, chỉ ngồi yên đợi Mộc Tử Hoành bước vào.
Mộc Tử Hoành vừa bước vào thấy Cố An An cũng ở đó, bất giác có chút giật mình: “Woal Sao muộn vậy rồi mà bác Cố còn ở đây?” Hôm nay Mộc Tử Hoành gần như kiệt sức vì người phụ nữ này, đến giờ này rồi mà cô ta vẫn còn nhàn nhã đến đây để dò la chân tướng sao?