Chương 2074:
Chỉ là, cô đi vài bước, một cặp tình nhân lại đên trước mặt cô, đưa cho cô một bông hồng: “Thưa cô, chúc cô hạnh phúc!”
Lam Hân không kịp nói chuyện, đôi tình nhân liên cười tủm tỉm chạy đi.
Lam Hân nghỉ hoặc nhìn hoa hồng trong tay, chăng lẽ tôi nay nơi này có Chương trình miễn phí tặng hoa hông sao?
Lam Hân tiệp tục đi về phía trước, lại có một cặp tình nhân mỉm cười đên trước mặt cô và đưa hoa hông cho cô: “cô, chúc cô hạnh phúc!”
Nói xong, lại cười rời đi, Lam Hân nhìn ba đóa họa hông trong tay, có chút không thể tin được, lập tức nhìn thoáng qua xung quanh, tất cả mọi người đều là tình nhân, có người là người một nhà, chỉ có cô lẻ loi một mình đến.
Mọi người thấy cô đến một mình và thông cảm với cô sao?
Có một truyền thuyết về biển tình yêu, những người tin vào tình yêu luôn muôn đên đây một lân, nhưng người thực sự muôn đến lại rất ít.
Cô mỉm cười và tiếp tục đi về phía trước.
“Cô, chúc cô hạnh phúc và vui vẻ.”
“cô, chúc cô hạnh phúc và vui vẻ…” ˆ Sau đó, cô đã gặp 99 cặp tình nhân ngoại trừ cô bé, gửi cho cô một bông hồng và điêu may mắn.
Nhìn 100 bông hồng trong tay, Lam Hân có chút dở khóc dở cười, tôi nay cô trúng giải đặc biệt sao?
Nhưng ai đến để nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra ở đây đi?
Cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay sắp ôm không được, Lam Hân cảm động lại vui vẻ.
Đột nhiên, cô bị một đạo ám ảnh bao phủ, khí tức quen thuộc đập vào mặt, Lam Hân nhanh chóng ngước mắt lên, đụng vào trong đôi mắt đen mỉm cười mà ôn nhu của người đàn ông.
“Vợ, anh yêu eml” Lục Hạo Thành giọng điệu ôn nhu, ánh mắt hàm chứa tình mạch nhìn cô.
Lam Hân cảm giác mình xuất hiện ảo giác, cô quá nhớ Lục Hạo Thành sao? Sao lại gặp anh ở đây.
Anh nói, “Vợ, anh yêu em!” Nó giống như một giâc mơ vậy.
Lục Hạo Thành nhìn cô ngơ ngác đứng, nhịn không được cười cười: “vợ, em đây có phải là không hoan nghênh anh không? “
Anh lại lên tiếng, Lam Hân biết mình không phải năm mơ.
“Vì vậy, những bông hồng đã được chuân bị bởi anh sao?” Lam Hân thở phỏng nhìn anh.
“Ưml” Lục Hạo Thành cười gật gật đâu, trên khuôn mặt hoa diệu lộ ra sự kiêu ngạo độc đáo của anh, ánh mắt đen ôn nhu vào giờ khắc này càng thêm rạng rỡ, “vợ, đóa thứ nhật, em là duy nhật của Lục Hạo Thành, chín mươi chín đóa hoa hông sau đó, là tình yêu của anh đôi với em. Vợ, tha thứ cho anh đi, nêu không có em, anh sẽ không sống nồi. “
Lam Hân lắng lặng nhìn anh, nói .
không cảm động đó là giả, giờ khắc này lãng mạn lại động lòng.
Trên thê giới luôn có người như vậy, chỉ cân nhìn thây người đó, tất cả cô độc cùng bất hạnh đêu sẽ tự nhiên thu lại, tất cả tâm trang uễ oải cùng không tốt đêu sẽ biên mất vô tung vô ảnh, ở cùng người đó, mới phát hiện mình chưa từng dịu dàng như vậy, rời khỏi người đó, mới phát hiện mình chưa từng cô độc như: vậy.
Lục Hạo Thành nhìn cô đứng không ˆ nói gì, xem ra vợ anh vân không có ý định tha thứ cho anh.
“Vợ, em không vui cứ ức hiệp anh là được rôi, dù sao anh yêu em như Vậy, em ức hiệp anh như thê nào, anh cũng sẽ không tức giận.”