Lục Hạo Thành đau khổ nhắm mắt, lúc Mộc Tử Hoành lên đến tầng thì nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.
Anh khẽ híp mắt, cậu ấy lại sao vậy? Lam Hân nói chuyện kích động đến cậu ấy? Lam Hân có bị thương không? Cậu ta đau khổ như Vậy cho ai xem? Mộc Tử Hoành có chút khit mũi khinh bỉ.
Anh đi đến cạnh Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành đang cúi đầu thấy anh đến, thoáng cái thu lại cảm xúc của mình.
Anh đứng dậy, nhận lấy quần áo trong tay cậu ấy, cái gì cũng không nói liền mang quần áo đi vào bên trong phòng bệnh.
“Cái đồ quái gở.
”
Mộc Tử Hoành thấp giọng mắng một câu, ngồi phịch xuống băng ghế nghỉ ngơi, cả ngày nay thực sự mệt chết rồi.
Lục Hạo Thành đi vào phòng bệnh, Thẩm Giai Kỳ và Lam Hân đều nhìn anh.
Ánh mắt anh lãnh đạm nhìn Thẩm Giai Kỳ một cái, rất nhanh liền di chuyển lên người Lam Hân, ngữ khí không dư thừa: “Lam Lam, quần áo mua về rồi, em đi thay quần áo trước đã.
”
Lam Hân đứng dậy, nhận lấy quần áo trong tay anh, mỉm cười với anh: “Lục tổng, cảm ơn các canh, các anh về trước đi nhé!”
Lại nghe thấy lời cô đuổi anh đi, mày kiếm sắc bén của anh chau lại theo thói quen.
“Em đi thay quần áo đi.
”
Nói xong, anh quay người ra khỏi phòng bệnh.
Lam Hân nhìn bóng lưng cô chấp của anh, vẻ mặt cũng không biết làm sao.
Cô quay đầu, nhìn Thẩm Giai Kỳ nói: “Giai Kỳ, tôi sẽ thay nhanh thôi, nếu cô không thoải mái thì gọi bác sĩ.
Thẩm Giai Kỳ lắc lắc đầu, cười nói: “Tôi rất tốt, có điều, tôi xưng hô với cô thế nào đây.
”
“Lam Hân, cô cũng có thể gọi tôi là Lam Lam, mọi người đều gọi tôi như vậy.
”
Lam Hân nói xong liền đi vào nhà tắm trong phòng bệnh, đây là phòng bệnh đôi nên phòng tắt rất nhỏ.
Nhưng đối với Lam Hân lúc này mà nói, có thể có một phòng tắm như vậy đã là một ân huệ trên trời rồi.
Còn Mộc Tử Hoành ở bên ngoài nghe thấy Thẩm Giai Kỳ hỏi tên Lam Hân, anh đột nhiên bật nảy dậy, nhìn Lục Hạo Thành đi đến, anh đè thấp âm thanh hỏi: “Không ngờ giám đốc Lamlại lao xuống sông cứu người mình không quen biết?”
Lục Hạo Thành lãnh đạm gật gật đầu.
Mộc Tử Hoành trợn mắt, lại ngồi phịch xuống: “Anh hùng, siêu cấp anh hùng…”
Mộc Tử Hoành lắm bà lẳm bẩm nói, thực sự không muốn sống nữa rồi, khi cô ấy lao xuống có nghĩ tới hai đứa con trai bảo bối khiến người ta ghen tị đến mức đáng giận không? Lục Hạo Thành vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống, nói: “Cậu về nghỉ ngơi trước đi! Tôi ở đây đợi Lam Lam.
”
Mộc Tử Hoành nghiêng mắt nhìn anh, thấp giọng nói: “Lục Hạo Thành, chúng ta sống cùng một nhà, tôi vứt cậu ở đây, còn phải con người không?”
Anh vẫn luôn rất nghĩa khí đó.
Đừng để anh chân trước vừa về đến nhà thì chân sau liền gọi điện thoại bảo anh đến đón cậu ấy, thực sự làm khó chết anh mà.
Lúc này trở về, anh xác định mình rất nhanh sẽ ngủ như con lợn chết.
Cậu ấy gọi điện thoại đến, anh mà không bắt máy thì kiểu gì cậu ấy cũng sẽ mắng anh cho đến chết.
Đối với Lục Hạo Thành, ba người anh em bọn họ luôn bao dung rất nhiều.
Lục Hạo Thành tháy cậu ấy không đi, cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi một bên.
Mộc Tử Hoành hết cách lắc đầu, Lam Hân, cô chính là thần dược của Lục Hạo Thành.
Nếu như Lam Hân vui vẻ, Lục Hạo Thành sẽ sống trong mật ngọt, nếu nhưLam Hân đau lòng, Lục Hạo Thành sẽ sống không bằng chét.
Tình yêu, rốt cuộc thì ai yêu trước người ấy thua.
Trông tâm trí Mộc Tử Hoành hiện lên một hình bóng xinh tươi quyền rũ.
Đáy lòng anh nặng nè thở ra một hơi, gần đây chẳng hiểu sao anh vừa nhắm mắt liền nghĩ tới Nhạc Cần Nghiên chứ? Mộc Tử Hoành chậm rãi lắc đầu để bản thân tỉnh táo mấy phần, anh cũng mê muội giống Lục Hạo Thành rồi sao?