“ÒI!”
Lam Hân mỉm cười như tỉnh lại từ trong mơ: “Giám đốc Lục, tôi quên mát là thứ 7 không phải đi làm. Lục Hạo Thành cũng cười nói: “Tôi cũng quên mắt. Cuối tuần nhiều thời gian hơn hay là chúng ta hẹn gặp vào buổi tối đi!”
Lam Hân không tìm được lý do nào để từ chối. Không dễ gì con trai cô mới giúp cô một lần, nhưng tại sao thời gian lại không giúp cô cơ chứ? Sao cứ nhất định phải là thứ 7 chứ? “Thôi được!”
Cô chỉ có thể gật đầu đồng ý. Lúc này, Mộc Tử Hoành đã lái xe tới. “Hạo Thành, trưởng phòng Lam, Tiểu Tuấn, lên xe đi!”
Lục Hạo Thành cầm va li của Lam Hân bỏ vào cốp xe phía sau. Lam Hân thấy Lục Hạo Thành rất khác với lời đồn đại, anh cũng đối xử với cô cũng rất tót. Nếu Lam Hân biết được nguyên nhân và thủ đoạn quen thuộc của Lục Hạo Thành, cô sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng Lục Hạo Thành lại có thể nho nhã như vậy. Có thể nói, chỉ có Lam Hân mới có thể nhìn ra mặt này của Lục Hạo Thành. Trên xe có vài người, nhưng thay vì ngồi phía trước, Lục Hạo Thành lại muốn ngồi phía sau cùng mẹ con Lam Hân. Qua kính chiếu hậu, Mộc Tử Hoành liếc nhìn thấy đôi lông mày thư giãn ẩn chứa niềm vui của Lục Hạo Thành. Ngay cả anh cũng bị Mộc Tử Hoành làm cho hoảng sợ, nhìn dáng vẻ của Lục Hạo Thành lúc này giống như vừa được hồi sinh vậy. Mộc Tử Hoành nghĩ thầm, sức hấp dẫn của Lam Hân thật sự rất lớn. Những người khác có thể nhìn thấy núi, biển và mọi thứ trên thế giới này, nhưng trong mắt Lục Hạo Thành thì chỉ có Lam Hân. Trong một đêm uống say, anh ta sẽ gọi tên Lam Lam một cách điên cuồng, và bộ dạng đau khổ đó đến anh ta cũng không dám nhìn thẳng vào nó. Cũng có những đêm, anh bị những cơn ác mộng dày vò, cuộc sống của anh như trở lại đêm đó, cái đêm anh mất đi Lam Lam, mỗi lần như vậy dù có gọi thế nào thì anh cũng không tỉnh lại. Phải đợi đến khi cơn ác mộng qua đi thì anh mới tự mình tỉnh dậy, và mỗi lần tỉnh dậy đều rất đau khổ, mệt mỏi, anh lại càng tự trách bản thân. Lam Hân, chỉ có thể là Lam Lam! Chỉ có như vậy Lục Hạo Thành mới có thể sống tiếp. Bởi vì Lam Lam chính là nguồn sống lớn nhất trong lòng Lục Hạo Thành. Mọi thứ trên đời đều có thể có gắng, chỉ có trái tim đã chết mới khiến người ta không thẻ tỉnh lại. “Chúng ta ăn ở đâu đây?”
Mộc Tử Hoành thấy bọn họ không nói gì, cảm thấy bầu không khí có chút lắng xuống, nên đành lên tiếng. Lục Hạo Thành không chút biểu cảm nói: “Đưa Lam Lam và Tiểu Tuấn về trước đã, Tiểu Tuần mệt rồi.”
“Không đi ăn sao?”
Mộc Tử Hoành nói như sắp chết đói. Trong những lần đi công tác với Lục Hạo Thành, 10 lần thì có tới 8 lần ăn không no, ngủ không yên. “Tôi xin lỗi, quản lý Mộc, hay là sau khi vào thành phố mẹ con tôi sẽ tự bắt xe về, các anh ăn cứ đi ăn cơm trước đi.”
Lam Hân như hiểu được tâm trạng của Mộc Tử Hoành nên mới nói những lời xin lỗi, áy náy như vậy. Lục Hạo Thành liếc nhìn Mộc Tử Hoành, trong ánh mắt còn ẩn chứa cả sự tức giận, rốt cuộc là Mộc Tử Hoành muốn làm gì chứ? Biết được ý của Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành có chút ngơ ngác rồi cười nói: “Thanh tra Lam, cô lại nói đùa rồi.
Tôi rất bất ngờ khi hai người không đi ăn chung thôi.
Tôi sẽ đưa mẹ con cô về nhà an toàn.
Hơn nữa, tôi cũng không đói.
“Mộc Tử Hoành chỉ còn cách nói trái với lòng, anh ta thật sự không đói sao? Anh ta sắp chết đói rồi! Hơn nữa, nếu anh để mẹ con Lam Hân xuống xe giữa chừng, Lục Hạo Thành nhất định sẽ ăn thịt anh ta. “Cảm ơn!”
Lam Hân biết thừa anh ta đói bụng, nghe giọng điệu của anh ta là biết chẳng vui vẻ gì. Nhưng chẳng còn cách nào khác, dù gì cô cũng đã lên xe của anh ta rồi. Những gì cô vừa nói chỉ là một phép lịch sự, nếu để cô xuống xe và bắt xe về thì sẽ phiền phức hơn nhiều. Lam Tử Tuấn liếc nhìn mẹ, thật ra cậu không mệt, cậu cố ý nói là mệt, vì cậu biết mẹ không muốn đi.