Tần Ninh Trân đưa mắt cười đắc ý nhìn Cố phu nhân: “Chị Cố, hai gia đình chúng ta đều là bạn, lại là hàng xóm, những việc của bọn trẻ thì để chúng tự giải quyết đi, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, bọn nhỏ có tư tưởng cởi mở, để xem ý của bọn nó trước rồi hãng nói.” “Đúng vậy bác Cố, mẹ con nói đúng, con và An An, muốn giải quyết riêng vấn đề này, người mà An An thích cũng vậy”
“Hạo Khải, người mà em luôn yêu là anh”
Cố An An thản nhiên cười ngắt lời Lục Hạo Khải.
Lục Hạo Khải vừa nghe, vừa nhìn Cố An An, bụng giận dữ rồi tức tốc lao vào cô: “Cố An An, em nói chuyện có chút lương tâm có được không em sò tay vào lương tâm thử nghĩ xem, người em thích rốt cuộc có phải là anh không?”
Cố An An ôn nhu đau khổ cười, nhìn Lục Hạo Khải, cười tươi: “Hạo Khải, anh nói cái gì vậy rõ ràng người em thích chính là anh”
.
Cố phu nhân nhéch mày nhìn Cố An An.
Sao nó lại thay đổi thế? Nó luôn đòi sống đòi chết, không gả cho ai ngoài Lục Hạo Thành.
Bà cũng là phụ nữ, Lục Hạo Thành quả thực là một người khiến phụ nữ tin cậy.
Nếu có sự lựa chọn, bà sẽ để An An gả cho Lục Hạo Thành, người đàn ông đó, sẽ mang lại cho An An những tháng ngày yên ổn.
“Không thể nào, Cố An An, em nói dối, người mà em thích rõ ràng là Lục Hạo Thành, kế hoạch tối nay, cũng là em và Lục Hạo Thành, tại sao lại biến thành anh anh không thèm lấy em đâu.” Lục Hạo Khải vốn không nghĩ được nhiều, trừ một đầu óc hư hỏng, thì chỉ còn lại sự bốc đồng.
Anh ta giận dữ, không biết nói gì.
Lục Dật Kha nghe xong, chau mày không hài lòng, mắt nhìn vào Tàn Ninh Trân đang hoảng hót, chẳng lẽ, bà ấy lại tính kế A Thành nữa sao? “bậy bạ”
giọng của Lục Dật Kha như sấm sét giáng xuống bên tai.
Tất cả mọi người đều bị ông làm cho giật mình, ánh mắt bàng hoàng dồn về phía ông.
Tần Ninh Trân nuốt nước bọt cười ra mặt: “Dật Kha, anh đừng giận, thuốc của tiểu Khải vẫn chưa hết tác dụng, lại giận nên nói năng bậy bạ, anh đừng có so đo với nó.” Lục Hạo Khải cũng rất ghét tính bốc đồng của mình, những gì bọn họ làm với Lục Hạo Thành, cha vốn không hề hay biết.
Nếu như bị cha biết, chắc chắn không thể tha thứ cho anh ta được.
“Bụp” cánh cửa bất ngờ bị mở ra.
Mọi người ngạc nhiên, nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy trong bóng tối, người đàn ông có thân hình như ngọc, đưa tay lên trong không gian, thắm đẫm hơi thở của một vị vua không thẻ che giấu nổi.
Khi anh đi đến gần, người anh toát ra hơi thở lạnh lùng trên khuôn mặt sắc sảo và điển trai.
Tần Ninh Trân trừng to mắt, trong phút giây liền cảm thấy bối rối, tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy chứ? Ánh mắt của Lục Hạo Thành nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại ở Lục Hạo Khải, nói: “vừa nãy lúc đi ngang qua cửa, vừa hay nghe thấy tên tôi, nên đã vào xem, không ngờ mọi người đều ở đây”
“Anh Hạo Thành” Cố An An giật mình nhìn Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành sau khi nghe tiếng anh Hạo Thành của cô, đã lùi lại một cách nhanh chóng, ghê tởm.
Lâm Mộng Nghi hỏi: “Hạo Thành, vừa nãy con đã đi đâu” Thần sắc của Lục Hạo Thành lạnh nhạt nói: “con đã về trước rồi, vì quên lấy đồ nên mới quay lại”
.
Cố An An và Lâm Mộng Nghi nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Cố An An rơm rớm nước mắt nhìn Lục Hạo Thành, những gì đã xảy ra tối nay, có lẽ anh Hạo Thành vẫn chưa biết nhỉ? Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô? “Lục Hạo Thành, có phải anh không” Lục Hạo Khải giận dữ chất vấn Lục Hạo Thành.