Ánh mắt anh đột nhiên âm trầm, anh ngồi trước mặt cô, lạnh nhạt nói một câu: “Lời của dì Cố, em không phải đặt trong lòng.”
Lam Hân nghe vậy, trong lòng hơi xúc động, thông minh như anh thấy cô bỗng nhiên thay đổi, sao có thể không biết nguyên nhân cô thay đổi đây? Cô cười nói: “Lục tổng, Cố phu nhân nói không sai.” Lục Hạo Thành chợt cau mày nhìn cô, tình cảm dưới đáy mắt phức tạp.
Giọng nói anh lạnh cứng, khóe miệng nhếch lên một độ cong châm biếm: “Lam Lam, em không giống người nghe lời như vậy?”
Lam Hân nhìn anh, cũng khe khẽ cười xòa: “Lục tổng rất hiểu tôi nhỉ?” “Có một chút!”
Lục Hạo Thành không phủ nhận, cô so với lúc nhỏ thực sự thay đổi rất nhiều.
Cô lúc nhỏ, rất cởi mở, ngược lại anh thì cả ngày mặt mũi âm trầm, luôn không cho cô sắc mặt tốt, nhưng cô, mỗi lần đều bên cạnh anh.
Lam Hân hơi nhíu đuôi mày, trong lòng nghi hoặc, sao anh có thể hiểu cô… Anh một người bận rộn, trăm công nghìn việc, sao có thể có thời gian mà hiểu cô? Thấy sự nghi hoặc trên mặt cô, Lục Hạo Thành nhàn nhạt hỏi: “Lam Lam, em không tin?”
“Hai chữ Lam Lam, anh gọi rất thuận miệng nhỉ.”
Lam Hân ấp úng nói.
Đáy lòng rất cảnh giác đối với ý tốt này của Lục Hạo Thành.
Ai mà biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì? Cô không muốn trở thành vật hi sinh trong việc tranh giành gia sản của thế gia bọn họ.
Lục Hạo Thành ngước mắt, ánh mắt xuất hiện sự dịu dàng chưa từng thấy, anh từ nhỏ đã gọi cô như vậy, có lúc, anh cũng gọi cô là tiểu ÚỨc, nhưng anh thích gọi hãi chữ Lam Lam này hơn.
Nụ cười cô ngọt ngào xinh đẹp, tựa như bầu trời xanh thẳm khiến tâm hồn trong trái tim con người rộng mở.
Lúc này, Lâm Hạo Thành bước vào, nụ cười anh ta ôn hòa, mặt đẹp dịu dàng rơi trên người Lam Hân xinh đẹp.
Anh ta đứng ở ngoài cửa, hai tay vòng trước ngực, nghiêng người dựa lên cửa kính, khí chất toàn thân hoàn toàn đẹp trai.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, đến lượt cô rồi.”
Âm thanh vẫn rất dễ nghe, rất vui tai.
Lam Hân bất giác cười cười, đứng lên đi ra bên ngoài.
Lục Hạo Thành thấy vậy, vẻ mặt buồn bực, một tia lạnh lẽo nháy mắt bắn lên trên khuôn mặt vô cùng cợt nhả của Lâm Hạo Thiên.
Lâm Hạo Thiên đắc ý nhướng mày nhìn anh, ý là nói với Lục Hạo Thành, không có cách nào, ông đây cứ khiến người ta yêu thích như vậy đấy.
Anh ta dương dương tự đắc quay người rời đi, cái lạnh lan tràn sau lưng, khiến sống lưng anh ta phát lạnh.
Lục Hạo Thành này, vẫn là ít trêu đùa vẫn hơn.
Lam Hân ngồi lên trên ghế, nhìn mình trong gương, khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ rung động lòng người.
Lâm Hạo Thiên thưởng thức dung nhan của cô trong gương, xán lán cười hỏi: “Quý danh tiểu thư là?” Lam Hân cười nói: “Tôi tên Lam Hân.”
“Cô Lam Hân, nhìn khuôn mặt này của cô tựa như đóa phù dung, hương thơm lững lờ phảng phất trong sự lung linh, tinh tế rực rỡ, làn da bạch tuyết, trắng nõn lại ửng lên màu đỏ nhạt, cô Lam Hân, cô quả thực chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất trên đời, ngũ quan này, hoàn toàn là được khắc kim giũa ngọc mà ra.” Lâm Hạo Thiên tác phong nho nhã, lần đầu tiên khen ngợi người khác, đặc biệt là khen ngợi một người phụ nữ.
Khó trách Lục Hạo Thành có thể đích thân đưa cô ấy đến, nếu như anh ta có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy cũng sẽ một đường hộ tống.
“Ha ha…” Lam Hân nghe lời khen ngợi của anh ta, kìm lòng không đậu bật cười.
Lâm Hạo Thiên cười nhìn cô trong gương, nhướng mày cười: “Cô Lam, chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Không phải, anh quá khoa trương rồi.” Lam Hân cười nói.
“ÒI”
Lâm Hạo Thiên khẽ ồ một tiếng: “Cô Lam Hân, tôi từng gặp qua người đẹp, nhiều không đếm xuể, nhưng lần đầu tiên tôi thấy người đẹp thanh thuần lại mang theo một phong thái tuyệt thế bẩm sinh như cô vậy.