Lam Hân hít sâu một hơi, đuổi kịp theo bước chân Lục Hạo Thành, nhưng đôi chân dài của anh thực sự đi quá nhanh, cô chậm chạp chạy mới theo kịp.
Ai biết, Lục Hạo Thành đột nhiên dừng chân, Lam Hân không kịp dừng lại, thoáng cái va vào lưng anh.
“A…” Lam Hân hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Trán phát đau, cả người cũng quay cuồng.
Lục Hạo Thành quay người, có chút đau lòng nhìn cô, suy nghĩ mở miệng: “Lam Lam, đi đường sao không cần thận vậy?”
Lam Hân trợn mắt không nói lên lời, nếu không phải anh đột nhiên dừng lại, cô sẽ bi thảm vậy sao.
Thật mất mặt! Hu hu! Trước mặt Lục Hạo Thành sao lại xuất hiện đủ loại tình huống vậy? “Ha ha.”
Lục Hạo Thành thấy dáng vẻ cúi đầu chịu đau của cô rất đáng yêu, bất giác mỉm cười.
Giọng nói anh trầm thấp hỏi: “Lam Lam, va đau không?”
Lần đầu tiên Lam Hân nghe được tiếng cười trầm thấp mà cởi mở như vậy của anh, cô bất giác nhìn anh một cái rồi nhanh chóng lùi về sau vài bước.
Giọng nói lãnh đạm: “Lục tổng, xin lỗi! là tôi đi đường không cẩn thận mới va vào anh.”
Lục Hạo Thành thấy hành động của cô, nghe âm thanh lãnh đạm của cô, tâm trạng vui vẻ thoáng cái biến mất.
Anh nhìn khuôn mặt hơi sợ hãi của cô, đáy lòng lướt qua một thoáng đau lòng, nhiệt độ dưới đáy mắt cũng từng chút từng chút trở nên lạnh lùng.
Cô để ý lời nói của dì Cố.
Lục Hạo Thành khẽ híp mắt, liếc nhìn cô sâu xa, giọng điệu bình tĩnh: “Đi thôi, sắp không kịp giờ rồi.”
Nói xong, anh quay người, bóng dáng thon dài tao nhã, đi tới chiếc xe Rolls-Royce cách không ха.
Lam Hân nặng nề thở ra một hơi.
Tại sao? Ở bên Lục Hạo Thành, cô luôn cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khan.
Tại sao? Thái độ của Lục Hạo Thành đối với cô, bỗng nhiên lại thay đổi.
Lục Hạo Thành đã kéo cửa xe ra, chờ cô đi tới.
Lam Hân nhìn một cái, là vị trí lái phụ, trong lòng có hơi bồn chồn.
Nếu mà cô ngồi vào vị trí đó, bị Cố An An nhìn thấy, vậy thì nguy mất, đây là gián tiếp lôi kéo thù hận cho bản thân.
Cô đi xuống phía sau ngồi, đang muốn kéo của ra thì bị Lục Hạo Thành ngăn cản, anh cau mày nói: “Lam Lam, ngồi phía trước.” Giọng điệu nhạt nhẽo, không nói chen vào được.
Lam Hân nhìn anh không biết làm thế nào, hành động ngay thẳng, cô sợ gì chứ? Cô cúi đầu, lướt qua trước người anh, chậm rãi ngồi xuống ghế lái phụ.
Hương bị trên người anh, sạch sẽ mát lạnh, rất dễ ngửi.
Thoáng cái Lam Hân có chút mặt đỏ tim dập.
Lục Hạo Thành thấy bộ dạng cô đỏ mặt, khẽ cong môi cười, cả người rạng rỡ sáng ngời, vẻ mặt phơi phới.
Lam Hân, em, chạy sao thoát khỏi lòng bàn tay Lục Hạo Thành tôi.
Tâm trạng anh vô cùng tốt đi tới ghế lái, thấy Lam Hân đang thắt dây an toàn, anh nhanh chóng lấy từ tay cô, giúp cô cài vào.
Vào khoảnh khắc anh kề sát cô, trái tim Lam Hân bỗng nhiên đập điên cuồng.
Lục Hạo Thành lại thờ ơ lùi người lại, bật đèn, sau đó lái xe đi một cách thuận lợi.
Khóe miệng anh luôn mang theo ý cười nhè nhẹ.
Anh luôn nghĩ, trong cuộc đời, ai mà không từng tổn thương, đau đớn, mất mát, hối hận, thế nhưng, điều đau đớn nhất trong lòng anh đó là anh đánh mất Lam Lam của anh.
Theo thời gian càng ngày càng dài, có lúc anh đã nghĩ, cái người đã từng tản bước cùng anh rốt cuộc đang ở nơi nào? Theo sự tăng lên của tuổi tác có gặp được hạnh phúc của mình hay không? Mỗi ngày anh đều nhớ mãi không quên cô, hi vọng có một ngày kỳ tích sẽ xuất hiện, ông trời sẽ đưa cô về bên anh lần nữa.
Vậy thì, anh sẽ trân quý mỗi khoảnh khắc hai người họ bên nhau, anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho cô.
Cô gái nhỏ từng luôn bảo vệ anh, từ nay do anh tới bảo vệ cô.
về sau,