Tửu lượng của tên Lâm Hạo Thiên này cũng rất tốt, dường như anh không uống nồi cậu ta.
Tô Cảnh Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu với ánh mắt cầu cứu..
Âu Cảnh Nghiêu lại mang vẻ mặt lực bắt tòng tâm.
Đáy lòng Tô Cảnh Minh oán thầm, lúc này mà gọi là bạn bè sao?
Quả thực là bạn chó bè heo thì đúng hơn.
Âu Cảnh Nghiêu cong môi dưới, tiếp tục ngồi uống rượu.
Mà cách đó không xa Lục Hạo Thành cũng cong cong khóe miệng, nhìn thấy Tô Cảnh Minh bị Lâm Hạo Thiên đưa về phía sô pha.
Tô Cảnh Minh cắn chặt môi dưới, lặng lẽ trừng mát nhìn qua Lâm Hạo Thiên đang nhếch cao khóe miệng.
Sao giờ anh lại có cảm giác như mình sắp bị chia năm xẻ bảy vậy?
Lâm Hạo Thiên khoác tay lên vai anh, cả hai cùng nhau ngồi xuống.
Anh chậm rãi đưa đến cho Lâm Hạo Thiên một ly rượu.
Lâm Hạo Thiên vừa thấy, vẻ mặt như không hài lòng “Bạn tôi ơi, cái này không phải là uống rượu nha, cậu đang uống đồ uống đó hả?
Hay là uống nước vậy?”
Nếu cứ như vậy mà uống hết, tối nay anh chỉ có thể bò từ nơi này ra ngoài.
Về nhà, mẹ anh liệu còn nhận đứa con trai này không chứ?
Lâm Hạo Thiên nhếch khóe miệng, cười nói: “Cảnh Minh, tôi cũng biết tửu lượng của cậu rất tốt, chút rượu này hẳn là chưa đủ cậu nhét kẽ răng, uống đi, không phải cậu muốn anh em chúng ta cùng uống sao?
Cậu cũng biết tôi bình thường bận rộn nhiều việc, tất cả thời gian đều là dành cho những người đẹp đến trang điểm, hiếm khi có dịp được uống với người anh em như cậu đấy, biết không?”
Đôi môi Tô Cảnh Minh mắp máy, nhìn nhìn vào ly rượu đỏ đây áp trước mặt, mím môi, một ngày đẹp như vậy, cậu ta cùng người anh em này uống rượu làm gì chứ? .
Truyện đề cử: Cô Thư Kí Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo
Cậu ta hẳn là nên đi lên lịch hẹn với mấy người đẹp chứ?
Còn nữa, tửu lượng của anh tốt từ khi nào vậy,sao anh lại không biết.
Lâm Hạo Thiên nhìn thấy đối phương vẫn chưa uống, khóe môi khẽ nhéch lên, “Cảnh Minh, không phải là cậu khinh thường người bạn như tôi chứ?
Bạn bè của tôi cũng không nhiều, cũng chỉ có mấy người các cậu, không phải thật sự xem thường tôi chứ?”
Nói xong, Lâm Hạo Thiên còn ra vẻ khổ sở cúi đầu xuống.
Tô Cảnh Minh biết rõ cậu ta cố ý, mặt đanh lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng, yết lên xuống hai lần, mới nói: “Đừng có luyên thuyên với tôi, khoe khoang cậu có bao nhiêu bạn bè nữa.
Lúc cậu gặp khó khăn, người vươn tay trợ giúp cậu, chính là viên ngọc sáng giữa trời đêm.”
Anh cũng không phải là hai bàn tay trắng, anh còn cái miệng biết già mồm cãi láo đây.
Vì sao lại nói chuyện không cẩn thận thế chứ? Không phải, là vì sao số anh lại đen đủi như vậy mới đúng?
Lại ngay lúc nói ra câu kia, thì nhạc lại dừng.
Anh phẫn nộ cầm ly rượu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Hạo Thiên, ngửa đầu nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Sắc mặt Lâm Hạo Thiên lúc này mới hòa hoãn hơn rất nhiều, cười nói: “Cảnh Minh, tửu lượng tốt lắm, nào tiếp lục”
Nói xong, cậu ta lại rót cho Tô Cảnh Minh một ly rượu đây, chính mình cũng làm một ly đầy.
Tô Cảnh Minh vừa thấy, đột nhiên lại nghĩ tới đêm đó Mộc Tử Hoành và anh chuốc cho đạo diễn Lý say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, không phải cũng một ly một ly thế này, rồi sau đó ngay cả mẹ mình là ai cũng không nhận ra được luôn sao?
Tình bạn từ thủa nhỏ đúng là như vậy,bình thường chơi thì vui vẻ, lúc chơi không vui thì cũng giống như hiện tại, lúc trả được thù là sảng khoái nhát.
Lam Hân cùng Lục Tư Tư, Nhạc Cần Nghiên, Mộ Thanh, nhìn thấy hai người kia uống có chút dữ dội, ánh mắt cũng không khỏi trở nên lo lắng.