Chương 29
Lần này, Chiến Quốc Việt ngoan ngoãn gật đầu! Cậu không muốn mẹ nghĩ cậu là một đứa trẻ không nghe lời Sau khi Lạc Thanh Du đưa Chiến Quốc Việt đến trường, Chiến Quốc Việt cũng rất ngoan ngoãn bước vào cống trường Lạc Thanh Du có chút bối rối, sao hôm nay.
thắng bé này lại cư xử như vậy? Cô nói gì thẳng bé cũng nghe? Chỉ là đến buổi chiều, Lạc Thanh Du đến nhà trẻ đón Chiến Quốc Việt về.
Ngay khi Chiến Quốc Việt bước ra khỏi nhà trẻ, Lạc Thanh Du suýt chút nữa bật khóc.
Áo sơ mi trắng sạch sẽ của Chiến Quốc Việt dính cả bùn lẫn mực, trên mặt có rất nhiều dấu vết bị bạn học khác bắt nạt, vô số vết cào rướm máu, trên môi có vết thương rách ra, rỉ máu đỏ tươi Khi Chiến Quốc Việt nhìn thấy Lạc Thanh Du, liền tránh sang một bên. Rõ ràng cậu không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cậu.
Lạc Thanh Du chạy tới, ôm chặt Chiến Quốc Việt vào lòng: “Chiến Quốc Việt!” Cô ôm chặt Chiến Quốc Việt, nước mắt vờn.
nơi khóe mắt.
Chiến Quốc Việt nhìn Lạc Thanh Du, lúc trước ở trường cậu còn chật vật hơn, nhưng chưa từng thấy ai khóc vì cậu. Các nhân viên và phụ nữ của bố đều nói trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường.
“Có đau không?” Lạc Thanh Du hỏi, mắt đẫm lệ nhòa.
Chiến Quốc Việt lắc đầu nói: “Không đau, bọn họ còn đau hơn.” Đây có phải là đang khoe mình đánh thẳng người khác? Nhưng Lạc Thanh Du còn buồn hơn, Chiến Quốc Việt nói bọn họ, rõ ràng không chỉ có một đứa bắt nạt cậu.
“Cô giáo có biết không?” Lạc Thanh Du hỏi.
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Phê bình bọn họ” Lạc Thanh Du bước lại ôm Chiến Quốc Việt! Chiến Quốc Việt năm trên vai cô, lần đầu tiên được hưởng sự ấm áp của tình mẹ, Chiến Quốc Việt mệt mỏi thiếp đi trên vai cô.
Khoảng cách từ trường mầm non đến Hải Thiên không xa không gần, đi bộ mất khoảng 20, phút.
Nhưng Lạc Thanh Du không gọi xe, cô càng tận hưởng cảm giác được ôm Chiến Quốc Việt, như có toàn bộ cảm giác an toàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!