Chương 1251: Không ăn kẹo.
“Hai bố con” dừng lại ở trên lối đi hành lang, rồi không hẹn mà cãi nhau.
“Con không ăn kẹo đâu” Cô bé hẳn học cãi nhau với bố, Cô gái nhỏ cũng chẳng phải là một đứa trẻ ba tuổi nữa, cô còn thèm ăn kẹo để làm gì?
Nếu người này muốn đóng giả làm bố của cô bé, vậy thì cũng nên phổ cập trước sở thích của cô bé đi chứ?
Người đàn ông ấy tỏ ra rất kiên nhẫn, giống như một người bố dịu dàng nhất trên đời: “Không ăn kẹo là tốt. Không ăn kẹo là tốt rồi. Khỏi để răng gấy, ảnh hưởng đến hình tượng của con. Nếu con xấu thì không ai thèm lấy, bố lại phải nuôi con thêm vài năm nữa đấy” Nói đoạn, anh ta lại ho khan vài tiếng một có tượng trưng, trông rất ra dáng một vị bố già thực thụ.
Đường đi xa mệt mỏi, nhất là lân chuyển tuyến thứ hai, đi mãi không dừng để nghỉ ngơi, lúc này Linh Trang đã mệt rã rời, cô chỉ muốn ngủ ngay lập tức. Mí mắt cô khẽ nhắm lại, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Sau khi Chiến Hàn Quân thắt dây an toàn cho cô xong, cô gục vai anh ngủ thiếp đi.
Nhưng ở lối hành lang kia, hai bố con nhà nọ đột nhiên to tiếng cãi nhau, cô bé tức nói với bố: “Ai muốn bố nuôi con, ai thèm bố con nuôi chứ. Trước hết bố cứ nuôi tốt bản thân đi \g nói chuyện với con.”
“Con nói cái gì thế, bố là bố của con, bố không nuôi con mới là phạm pháp đấy. Con không thể tước đoạt quyền nuôi nấng của bố được”
Trước cái loa phóng thanh càng lúc càng lớn của hai bố con nhà kia, Linh Trang sợ đến mức co rúm lại, điều này khiến tên thê nô cuồng vợ Chiến Hàn Quân không thể làm ngơ trước tình hình bên ngoài cửa sổ xe được.
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc như dao, lườm chăm chằm vào hai bố con nhà kia, trâm giọng rống lên một tiếng: “Cút xa một chút, âm ï quá”
Giọng nói khàn khàn của anh dường như đã cố gắng đè nén lại để không quát to, thế nhưng hơi thở nồng nặc mùi uy hiếp, không khác gì súng đạn bảng liên tằng vào bố con nhà kia.
Hai bố con đứng ở lối đi hành lang đồng thời sửng sốt, người đàn ông này ăn phải thuốc nổ rồi phải không? Tính tình tồi tệ vờ lờ.
Đôi mắt đào hoa của “người đàn ông” kia lườm vào chỗ Chiến Hàn Quân, thế nhưng anh ta lại bị vẻ mặt khinh bỉ của Chiến Hàn Quân làm cho á khẩu. Với khứu giác nhạ bén của mình, anh ta ngay lập tức bí bật hệ thống thiết bị đặc vụ mà mình đang mang theo.
Âm thanh phân tích dụng cụ phát ra: “Chú ý chú ý, trong cự ly một mét xuất hiện đồ vật làm tin của kẻ địch.”
Có lẽ là do hai bố con nhà này ở đây quá lâu cho nên khiến Chiến Hàn Quân nhíu mày.
Ý thức được Chiến Hàn Quân đang vô cùng mất kiên nhãn, “người đàn ông” kia đã túm lấy bé gái rồi nhanh chân chạy về Ngồi ở hàng ghế cuối cùng: “hai bố con” bật điện thoại và bắt đầu trò chuyện.
“Cặp vợ chồng nhà kia đó có vấn đề.”
“Lý do?” Cô gái kia tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại bình tĩnh đến mức khiến người ta không cảm thấy được sự trẻ con của cô bé đó.
“Các còi báo động nhắc nhở tôi rằng họ có đồ vật làm tin của tổ chức Mạt Thế”
“Tôi sẽ tìm cơ hội để đánh cắp nó. Như: vậy chúng ta có thể ra vào tổ chức mạt thế mà không bị cản trở.”
“Đừng có hành động hấp tấp, tôi cứ cảm thấy rằng người đàn ông đó không đơn giản cho lắm đâu” “Người đàn ông” đẹp trai nheo lại đôi mắt đào hoa lại.
Cô gái nhỏ kia á khẩu không nói được nên lời.
Bởi vì ngay cả khi cô cho rằng trực giác của anh ta chỉ là hàng lởm thì kết quả cuối cùng vẫn luôn được khẳng định rằng: khứu giác nhạy bén của anh ta vẫn chuẩn chỉ đến mức khiến người ta thán phục.
“Vậy nên vừa rồi cô tỏ cảm xúc với tôi trước mặt bọn họ là một việc rất nguy hiểm.