Chương 856:
“Khốn kiếp, tao phải giết loại khốn nạn như mày.”
Lục Tư Tư nổi điên dùng giày đánh tới tấp vào đối phương.
“A…. đau quá, đau quá, đừng đánh nữa, xin đừng đánh nữa.”
Đối phương như họa vô đơn chí, cơ thể vạm vỡ co quắp lại, run rẫy van xin dưới đất.
Lôi Lăng nhìn thấy cô điên cuồng như vậy liền hoảng Sợ,phụ nữ mà nỗi điên lên cũng thật đáng sợ.
Nhạc Cẩn Nghiên lại vội vàng nói: “Tư Tư, đừng đánh nữa, chúng ta đi tìm Mộc Tử Hoành trước đã.”
“Được!”
Lục Tư Tư lúc này mới dừng lại, ngay cả giày cao gót cũng không kịp cầm, liền lôi kéo Nhạc Cần Nghiên chạy đi.
Lôi Lăng nhìn hai người phụ nữ vội vàng chạy đi, sắc mặt trở nên nhu hòa, dưới đôi kính gọng vàng là đôi mắt sáng ngời, lộ ra ý cười, anh ta lấy ra điện thoại, gọi đi một cuộc.
rồi mới đuổi theo sau Nhạc Cẩn Nghiên cùng Lục Tư Tư.
Lúc này, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi, Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu ngồi cạnh nhau.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua chung quanh, sớm đã ngồi đầy người rồi, hơn nữa đa số mọi người có mặt đêm nay đều hướng về Vĩnh Hằng Chi Tâm mà đến : “Mộc Tử.
Hoành không phải cùng cậu rời đi sao?Không cùng nhau trở lại à?Hôm nay có một bức tranh cậu ta cảm thấy có hứng thú .”
Lục Hạo Thành: “Chúng tôi cùng đi ra, cậu ta đi vệ sinh, tôi đi tìm Lam Lam mà, kết quả gặp được chuyện vừa rồi,sau đó cũng không thá cậu ta đâu nữa.”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp bắt đầu rồi, Mộc Tử Hoành cũng nên có mặt rồi chứ.
Mà Tần Ninh Trăn, ngồi chếch phía hàng ghế của họ cũng đang nhìn Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu, cười một cách kì quái.
Lục Hạo Thành, thằng sói con kia, tao sẽ hủy hoại từng người một bên cạnh mày, để mày nếm trải cảm giác sống không bằng chết.
Có Ức Sầm cùng Lâm Mộng Nghi lại ngồi ngay sau bà ta.
Nhìn thấy Tần Ninh Trăn, ngồi bên cạnh là Lục Hạo Khải cùng Cố An An, còn có Lâm Tử Thường, Bùi Dao Tỉnh, Lâm Mộng Nghi mang vẻ mặt giận dữ. Tên khốn kiếp Lục Hạo Khải này, là nó muốn hủy hoại Lam Lam, hủy hoại con gái bà.
Hai mẹ con lòng lang dạ thú này, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.
k MẢN Trong một căn phòng ở khách sạn.
Lục Tư Ân chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng manh, nhìn qua một cái là không để sót chút gì, cô ta nằm bên cạnh Mộc Tử Hoành, đắc ý cong cong khóe môi.
“Anh Tử Hoành, anh trốn không thoát tay khỏi lòng bàn tay em đâu .”
Vươn bàn tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mà cô ta đã thích mười mấy năm .
Nụ cười dịu dàng của Mộc Tử Hoành ấm áp như ánh nắng ban mai.
Dáng người cao cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, một đôi mắt hoa đào chớp động mê người, hơi thở lại hấp dẫn, gio tay nhắc chân đều quyền rũ động lòng người.
Người đàn ông như vậy, chỉ có thể là của Lục Tư Ân này, Nhạc Cần Nghiên thì tính là cái thá gì chứ?
“Anh Tử Hoành.”
Cô ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Anh Tử Hoành, cuối năm chúng ta kết hôn đi.”
Đáy mắt Lục Tư Ân hiện rõ tính chiếm hữu.