Chương 464: Quan hệ hiện giờ của các con khó xử quá Lục Hạo Thành nghe vậy liền bối rồi.
Anh nói: “Mẹ, chuyện về Lam Lam, tình thế bắt buộc, con cũng là con của mấy đứa nhỏ, cả nhà ta cũng nên ở cùng với nhau mới phải.”
Mộ Thanh khẽ gật đầu, hỏi: “Hạo Thành, con định bao giờ thú nhận mọi chuyện với Lam Lam?”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, theo kế hoạch dự định ban đầu, anh định nói cho Lam Lam biết về thân phận thật sự của cô, sau đó mới kể cho cô biết chuyện anh là bố ruột của các con cô.
Lục Hạo Thành nghiêm mặt nhìn mẹ, trầm giọng, nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ Tiểu Ức nhà bác Cố không? Đó chính là Lam Lam.”
“Cái gì?” Mộ Thanh ngạc nhiên, sững người, nhìn chằm chằm con trai, không dám tin vào điều này.
“Hạo Thành, ý của con là Lam Lam chính là cô bé Tiểu Ức mà năm đó chạy theo con ra ngoài rồi mất tích ư?” Mộ Thanh vẫn không dám tin rằng Lam Lam chính là Cố Ức Lam.
Đến giờ bà vẫn còn nhớ đó là một cô bé hồn nhiên, đáng yêu.
Lục Hạo Thành gật gật đầu, trên gương mặt tuấn tú của anh lộ rõ vẻ buồn bã, đau khổ, nói: “Mẹ à, Lam Lam vừa quay về Giang Thị, con đã nhận ra luôn rồi, nhưng con vẫn chưa dám nói sự thật với bất kỳ ai. Con sợ Tần Ninh Trăn sẽ lặp lại chuyện năm đó, bắt mẹ phải bỏ đi, và cướp mắt Lam Lam của con, hơn mười năm qua, con sống cũng chỉ vì muốn tìm mẹ và Lam Lam.”
“Nhưng đến giờ, khi tìm được mẹ và Lam Lam rồi, con vẫn không yên tâm, chuyện hôm nay rõ ràng là do Cố An An ngâm ngầm bày ra.”
Mộc Thanh nghe đến đây, tức giận nói: “Mẹ thật sự không thể nổi, tại sao Mộng Nghi lại nhận nuôi Cố An An cơ chứ.”
“Không lẽ là vì lời nói đùa về hẹn ước thông gia giữa hai gia đình sao? Hồi nhỏ, Lam Lam rất đáng yêu, nhà ta với nhà họ lại là hàng xóm, phụ huynh hai nhà nói chuyện với nhau cũng hay đùa là đợi Lam Lam lớn thì sẽ gả cho con.”
“Chắc vậy nên sau khi Lam Lam mát tích, Lâm Mộng Nghi sợ mắt đi mối hẹn ước này nên mới nhận nuôi Cố An An chăng?”
Đều là chỗ thân tình, quen biết lâu năm nên Mộ Thanh cũng hiểu khá rõ về con người Lâm Mộng Nghi.
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, mím môi, nói: “Mẹ, con không biết chuyện đó nhưng tình hình hiện tại phức tạp hơn nhiều rồi.”
“Hạo Thành.” Mộ Thanh nghiêm giọng lên, dõng dạc nói: “Suốt mấy năm nay, Lam Lam đã phải chịu khổ nhiều rồi, mãi mới được sống một cuộc sống hạnh phúc vậy mà giờ lại phải chịu khổ tiếp sao?”
Ngày nào Lam Lam cũng cố gắng, nỗ lực làm việc, phấn đấu vươn lên, trở thành một người hạnh phúc, lạc quan, yêu đời.
Cô sống có tình có nghĩa, biết tự mình nỗ lực, cố gắng nhưng lại không biết đón nhận những điều tươi đẹp từ cuộc sống.
Ngoài tình cảm dành cho gia đình, cô gần như khép mình lại với mọi người xung quanh.
Cô không muốn đón nhận tình yêu, vậy nên đối diện với tình cảm chân thành của Nhạc Cẩn Hy, cô chọn cách trốn tránh, làm lơ.
Cô thật sự không thể chịu đựng thêm bát kì tổn thương nào nữa.
Mộ Thanh thầm nghĩ, nước mắt lăn dài trên má.
Lam Lam của bà, sao lại sống khổ thế chứ?
Nhà họ Khương đã chà đạp, ruồng rẫy cô, Lục Hạo Thành làm tổn thương cô, và mẹ ruột dành cho cô “đòn chí mạng”.
Cô vừa mát tích, mẹ cô đã nhận nuôi một người khác, thay thế vị trí của cô.
“Lam Lam…” Mộ Thanh cảm thấy toàn thân đau nhói.
Bà lùi lại vài bước, người khuyu xuống.
“Mẹ.” Lục Hạo Thành thương xót đỡ bà.
Mộ Thanh hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm anh, nói: “Hạo Thành, nếu chuyện ngày hôm nay đúng là do Cố An An có tình bày ra thì cô ta quả thật là một người nham hiểm, lòng dạ hiểm ác, bây giờ cô ta lại còn câu kết với Tần Ninh Trăn nữa, Lam Lam chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, bắt trắc.”
Lục Hạo Thành gật đầu, tức giận nói: “Mẹ à, đó chính là lý do tại sao con vẫn chưa nói sự thật, nhưng con thật không ngờ là bác gái nhà họ Cố lại có thành kiến với Lam Lam đến như vậy?”
Mộ Thanh cười khẩy nói: “Chắc chắn rồi, bà ấy lúc nào cũng coi con là con rễ, Cố An An thì cứ đòi lấy bằng được Lục Hạo Khải, chuyện này theo mẹ nghĩ thì trong mắt Lâm Mộng Nghỉ lợi ích vẫn là trên hết.”
Mộ Thanh nhíu mày, trong lòng đau nhói.
Bây giờ Cố An An chắc chắn sẽ dùng chuyện đứa bé để làm khó dễ Lam Lam, cộng đồng mạng cũng thi nhau đồn ầm lên rồi.
Lục Hạo Thành nói: “Mẹ à, mẹ không phải lo chuyện này đâu, Mộc Hoành đã điều tra giúp con hết rồi.”
“Ừm!” Mộ Thanh khẽ gật đầu.
Bà vội lôi điện thoại ra, quay số và vội vàng gọi cho Tiểu Tuần.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng.
“Bà nội.” Tiểu Tuần khế gọi.
Mộ Thanh nở một nụ cười trìu mến, ôn tồn nói: “Tiểu Tuần, con đi nhà sách về rồi sao?”
“Bà ơi, chúng con vẫn đang trên tàu điện ngầm.”
“Tiểu Tuấn, vậy con về nhà trước nhé, Kỳ Kỳ gặp chút chuyện nên khoảng 6 giờ hơn bà sẽ về nhà nấu cơm cho con, con cứ về nghỉ ngơi đi, đợi bà về rồi bà cháu mình cùng đến bệnh viện nhé.”
Bên kia đầu dây, Tiểu Tuấn ủ rũ, hỏi: “Bà ơi, Kỳ Kỳ có bị thương có nặng lắm không?”
“Ừm, Kỳ Kỳ phải nằm viện vài hôm, bà sợ con về không thấy ai ở nhà lo lắng nên gọi điện báo cho con, con về nhà đợi bà nhé.
“Vâng ạ” Lam Tử Tuấn ngoan ngoãn gật đầu nói.
Mộ Thanh cúp điện thoại, mỉm cười nhẹ nhõm.
“Thằng nhóc Tiểu Tuấn này lúc nào cũng ngoan ngoãn, biết nghe lời.”
Nói xong, bà nhìn con trai, nói: “Hạo Thành, mặc dù con gây ra nghiệt này, nhưng cũng may là con có phúc, các con của con đều rất thông minh, kể từ ngày đầu ba đứa nó chào đời, mẹ đã ở cạnh chúng đến giờ.”
“Ba anh em từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, vâng lời, biết yêu thương bà và mẹ, còn con ấy, phải chú tâm đến chuyện của Lam Lam vào.”
Lục Hạo Thành gật đầu đáp: “Mẹ à, con vẫn đang gắng hết sức đây, nhưng đề nghị ban sáng của con…”
Mộ Thanh biết ý của anh, bà chợt nhớ đên Dịch Thiên Kỳ, bà lo lắng nói: “Hạo Thành, mẹ tái hôn rồi, biết con muốn ở cùng với mẹ, mẹ rất vui, nhưng cần được sự chấp thuận của Lam Lam.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!