Chương 413: Điều anh cần bây giờ là được khích lệ
Những thiết kế đó, Lục Hạo Khải cũng rất thích, nếu như đem ra bán thì công ty nhất định sẽ thu về được món tiền lớn!
Nhưng tiếc là chuyện đó lại bị Lam Hân và Lục Hạo Khải phát hiện, đã thế lại còn bị phát hiện vào phút chót nữa chứ.
Đến giò công ty anh ta vẫn chưa có sản phẩm mới, những sản phẩm mà trưởng phòng thiết kế bên đó làm nộp ba lần rồi mà vẫn chưa được bố anh ta cho qua.
Mấy ngày nay anh ta cũng đang rất lo lắng!
“Hạo Khải!” Cố An An chạy đến bên xe của Lục Hạo Khải, nhanh chóng mở cửa xe rồi ngồi vào.
Lục Hạo Khải liếc nhìn cô ta, nói: “Sao hôm nay em về muộn thế?”
Cố An An mặt ủ rũ, buồn bã nói: “Em còn chưa làm xong việc áym “Ừm! Dạo gần đây anh cũng rất bận, chắc mấy hôm nữa sẽ không tới đón em được, anh sẽ bảo tài xế đi xe đến đón em.”
Lục Hạo Khải vừa nói vừa khởi động xe rời đi.
Cố An An nhìn anh ta, thấy anh ta không chút mảy may để ý đến mình, cô ta liền thấy rất bực bội, bởi những người con trai khác, dù có bận đến cỡ nào cũng sẽ dành chút thời gian quan tâm đến người yêu của mình.
Nhưng giữa cô ta và Lục Hạo Thành vốn dĩ cũng chẳng có mấy
Chương 413: Điêu anh cần bây giờ là được khích lệ tình cảm, vả lại, quãng thời gian qua, Cố An An cũng phải hi sinh rất nhiều mới có được chút lòng tin của anh ta.
Vậy mà công tử nhà giàu, đào hoa như Lục Hạo Khải lại không biết điều gì cả, có Cố An An là người yêu rồi mà vẫn có quan hệ mờ ám với người con gái khác.
Đến cả nhắn tin trước mặt Cố An An cũng tỏ ra rất mờ ám!
Khiến cô ta luôn có cảm giác mình sẽ bị bỏ rơi bất cứ lúc nào!
Cố An An liếc nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Lục Hạo Thành, hỏi: “Hạo Khải, sản phẩm mới quý này bên công ty anh vẫn chưa được ra mắt à? Bên tập đoàn Lục Thị đã chuẩn bị sản xuất rồi, chỉ cần tìm được chất liệu vải tốt nữa thôi là mọi thứ sẽ hoàn tất”
Lục Hạo Khải nghe đến đây trong lòng ngay lập tức sục sôi lên con tức giận.
“Vẫn chưa, dạo này Như Ngọc không biết bị làm sao nữa, đã nộp thiết kế ba lần rồi mà vẫn chưa được bó anh đồng ý thông qual”
Trước đây, tập đoàn Lục Trăn chủ yếu là kinh doanh quần áo, và nhà thiết kế sớm nhất của công ty chính là vợ cả Hứa Mộc Thanh của bố anh ta.
Bố anh ta trước giờ rất có chấp, luôn kiên định với những quan điểm cỗ lỗ sĩ, không chịu buông bỏ.
Đến giờ, mẹ anh ta không được đến công ty làm nữa, anh ta bị kẹp giữa thế bị động, ngày nào cũng cảm thấy uất ức.
“Vậy phải làm thế nào?” Cố An An lo lắng nhìn anh ta, nói: “Tập đoàn Lục Trăn mấy năm gần đây năm nào cũng bị thua lỗ.”
“Còn trưởng phòng thiết kế nữa, sao bên công ty anh cứ trọng dụng mãi một người vậy, néu họ không làm được thì đổi người khác đi chứ! “
Sự xuất hiện của Lam Hân khiến cô ta mắt đi nhiều thứ.
Lục Hạo Khải nghe xong, trong lòng lại lo lắng gấp bội, gương mặt tuần tú rạng ngời lộ rõ vẻ tức tối.
Khi đến ngã tư đèn đỏ, anh ta vội vàng đạp phanh dừng xe, liếc nhìn Cố An An, tức giận nói: “Cố An An, điều anh cần bây giờ là được khích lệ, em có biết không?”
“Em có biết anh đang ở trong tình cảnh khó khăn như thế nào không? Trước đây mọi chuyện của anh đều do một tay mẹ lo liệu đến nơi đến chốn, nhưng giờ mẹ lại không được làm ở công ty nữa.”
“Giờ thì anh đang phải gánh vác mọi chuyện, phải tự giải quyết, mà hiện giờ tập đoàn Lục Thị vẫn đang là tập đoàn dẫn đầu trong giới kinh doanh.”
“Vậy nên anh phải gắng sức gạt bỏ tập đoàn đi đầu này ra khỏi giới kinh doanh.”
“Để tập đoàn Lục Trăn có thể thế chỗ đó, trở thành công ty dẫn đầu trong giới kinh doanh, đó là ước mơ bấy lâu nay của anh.”
“Vì vậy, với tư cách là một nhà thiết kế, và là vợ sắp cưới của anh, em không nên nói khích anh như thế mà phải giúp anh, cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn này mới đúng!”
Lục Hạo Khải nói xong liền thở dài một hơi, liếm ướt đôi môi khô của mình.
Anh ta vẻ mặt ủ rũ, thở dài thườn thượt, đôi môi mỏng gợi cảm lộ rõ vẻ lạnh lùng, cô độc.
Cố An An thấy Lục Hạo Khải nổi cáu cũng cảm thấy ngạc nhiên, sững người, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh ta.
Thấy cặp lông mày chau lại của Lục Hạo Khải, cô biết chắc là anh ta đang rất bực bội.
Sâu trong mắt cô có một tia ớn lạnh, cô mím đôi môi hồng của mình, khẽ đặt tay lên cánh tay Lục Hạo Khải, vỗ về nói: “Hạo Khải, anh đừng nóng giận, em không phải không muốn khích lệ anh, chẳng qua là em lo lắng cho anh quá mà thôi.”
“Chúng ta vẫn còn thời gian, chỉ cần làm chậm tiến độ của tập đoàn Lục Thị thì chúng ta chắc chắn sẽ đuổi kịp họ.”
Cố An An vừa nói vừa nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, cô ta biết rằng giữa hai người họ sẽ không thể trở thành một cặp tình nhân thực sự lãng mạn.
Cô ta muốn kết hôn với một người đàn ông giàu có, mặc dù Lục Hạo Khải là cậu ấm nhà giàu ăn bám bố mẹ, nhưng anh ta cũng đáp ứng được yêu cầu của cô ta.
Cuộc đời cô ta có quá nhiều trúc trắc, cô ta cũng khó có thể chạm đến những điều bản thân cô ta mong muốn.
Cô ta đã quá mệt với việc đấu tranh rồi, chi bằng gả cho một người nào đó, yên bề gia thất cho xong!
Lục Hạo Khải thấy Cố An An làm nũng với mình, mọi buồn phiền trong lòng cũng dần nguôi xuống.
Anh ta nhìn Cố An An tựa đầu vào vai mình trông rất thùy mị, dịu dàng, anh ta cũng giống như bao chàng trai khác, đều thích những cô gái dịu dàng, xinh đẹp.
Ngước mắt nhìn lên thấy đèn giao thông chuyển sang màu xanh rồi, anh ta liền dịu dàng nói: “An An, chúng ta đi ăn cơm trước, tối nay em không phải về nhà đâu, chúng ta sẽ đến khách sạn!”
Cố An An nghe xong giật mình, ngước lên nhìn gương mặt cân đối, tuần tú của anh ta, khế gật đầu, đáp: “Được, em nghe lời anh.”
Lục Hạo Khải tiếp tục lái xe đi, trong lòng bỗng nhiên thầm tính toán.
Anh ta không chỉ muốn hủy hoại Lam Hân, mà còn muốn làm chậm lại mọi tiền độ trong công ty của Lục Hạo Thành.
Nếu so tài thì anh ta không thể nào thắng được Lục Hạo Thành.
Nhưng nếu so về mặt âm mưu đánh úp thì Lục Hạo Thành không thể thắng nổi Lục Hạo Khải.
Gương mặt điền trai của Lục Hạo Khải bỗng trở nên độc ác muôn phần!
Cố An An thấy Lục Hạo Thành nguôi cơn giận, trong lòng cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Cô khẽ cúi đầu xuống, Lục Hạo Khải nhìn cô, hỏi: “À, An An, còn chuyện bên nhà thiết kế Lý Nghệ Na thì sao, tác phẩm của em đạt chưa?”
Cố An An nghe tới đây, nét mặt buồn rầu, cô ta cắn môi, gượng cười nói: “Không, Lam Hân qua rồi.”
Nói xong, vẻ mặt cô ta đượm rõ nét buồn rầu, chán nản.
Cô ta không dám nhìn Lục Hạo Khải, càng không muốn nghe những lời mỉa mai của anh ta.
Lúc này, cô ta chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.
Chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy không khí trong xe ngột ngạt trở nên ngột ngạt đến mức khó thở!