CHƯƠNG 390: Không vui chút nào.
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra, mai rồi đưa ra quyết định.” Nói xong, anh đứng dậy và đi đến tủ lạnh.
Lấy một vài lon bia ra khỏi tủ lạnh, đặt nó trên bàn, rồi nhìn Âu Cảnh Nghiêu.
“Không có đồ ngon hơn, uống chút đi!”
Âu Cảnh Nghiêu liếc nhìn lon bia trên bàn, hơi lắc đầu: “bây giờ tôi không muốn uống nữa!”
“Vậy chúng ta hãy nói chuyện!” Lục Hạo Thành lại ngồi bên cạnh anh ấy.
Anh không thích uống rượu, những lon bia đó là do Mộc Tử Hoành mua về.
Để đó để khi bọn họ đến đây thì thỉnh thoảng uống.
“Nói cái gì?” Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh.
Hai người họ vốn không thích nói chuyện, thật khó để nói chuyện với nhaul Lục Hạo Thành nghĩ một hồi: “Cảnh Nghiêu, tôi thực sự thích Lam Lam, sau này, cậu sẽ biết.”
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu trầm xuống lặng lẽ nhìn anh mà không nói gì.
Lục Hạo Thành nói thêm: “Tôi sẽ cưới cô áy!”
“Biết rồi.” Âu Cảnh Nghiêu điềm đạm trả lời một câu, anh ấy cúi đầu, để anh không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của mình, trong đôi mắt thanh tú đó, có một tâm trạng không thể xóa nhòa.
“Vì vậy, máy hôm nay cậu……
“Không phải như những gì mọi người nghĩ đâu?” Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên ngắt lời, đôi mắt lạnh lùng và phức tạp nhìn anh, dưới đáy mắt, dường như có một lớp sương mù dày đặc, khiến mọi người không thể nhìn thấy những suy nghĩ thực sự trong lòng anh ấy.
Lục Hạo Thành nở nụ cười nông cạn, như thể gió từ từ đến, khiến người ta thót tim, anh chuyển chủ đề, anh không nhắc đến nữa: “Cảnh Nghiêu, tôi, lần đầu tiên yêu một người như vậy, từ nhỏ đến lớn, không thay đồi.”
“Những điều này chúng tôi đều biết, Lục Hạo Thành, anh có cần phải lật lại một lần nữa không? Nhưng…….. ” Âu Cảnh Nhiêu bỗng dưng chau mày, anh ấy dường như nghĩ ra điều gì đó, “không đúng, Lục Hạo Thành, người anh yêu là Cố Ức Lam, bây giờ anh nói như vậy, không phải là tự vả vào miệng sao?”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh.
Máy ngày nay anh ấy có tâm sự, bây giờ mới phản ứng kịp.
Lam Hân và Có Ức Lam không phải là một người.
Lục Hạo Thành mỉm cười mỉa mai: “Âu Cảnh Nghiêu, không ngờ rằng bình thường cậu khá thông minh, Lục Hạo Thành tôi sẽ tùy ý đối xử đặc biệt với một người phụ nữ sao?”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn ánh mắt tự tin của anh, đồng tử đen co lại mạnh mẽ, giọng điệu phấn khích: “Lam Lam chính là Lam Lam?”
Lục Hạo Thành bỗng nhiên mỉm cười và gật đầu dịu dàng, bây giờ, Cảnh Nghiêu sẽ không còn rối, sẽ không còn đau đớn nữa.
Các chàng trai cùng nhau lớn lên, sao anh không hiểu được tâm tư của Cảnh Nghiêu cơ chứ.
“Cảnh Nghiêu, cô ấy, chính là Lam Lam mà chúng ta đã chờ đợi trong hơn hai mươi năm nay, cô ấy đã trở lại rồi.”
Âu Cảnh Nghiêu khắp người bàng hoàng lùi lại vài bước, trong đôi mắt tuấn tú đó, lần đầu tiên có biểu cảm không thể tưởng tượng được.
Một lúc sau, anh ấy bất ngờ mắng: “Lục Hạo Thành, đồ khốn kiếp, sao anh không nói sớm hơn, anh chỉ để Mộc Tử Hoành biết, mà để tôi và Tô Cảnh Minh mơ hồ, trò chơi như vậy rất thú vị sao?”
Âu Cảnh Nghiêu càng nói càng tức giận, mấy lời cuối cùng vừa nói vừa nghiền răng.
Bây giờ anh ấy hận không thể đứng dậy đánh Lục Hạo Thành một trận, anh sao có thể?
Anh ấy thừa nhận ngay từ cái nhìn đầu tiên anh ấy nhìn thấy Lam Hân thì đã động lòng rồi.
Lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy một người phụ nữ thuần khiết và thanh tú như vậy, đặc biệt là đôi mắt đã thu hút anh ấy.
Anh ấy không giỏi ăn nói, nhưng tâm rất tinh tế, loại người nào tính cách nào, người như thế nào lương thiện ra sao, anh ấy có thể quan sát rõ ràng.
Vì vậy, bởi vì anh ấy thích, anh ấy đè nén cảm xúc dưới đáy lòng mình, vì vậy anh ấy đã uống rượu.
Bản thân anh, chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi!
Lục Hạo Thành đối mặt với Âu Cảnh Nghiêu đang giận dữ, vẫn cứ lặng lẽ nhìn anh ấy.
Anh nhìn vào đáy mắt của anh ấy không ngừng bật ra những cảm xúc khác nhau, có đau đớn, có bất lực, cũng có một số cảm xúc không thể tả nỗi.
Anh thậm chí còn ý thức hơn rằng lần đầu tiên Âu Cảnh Nghiêu rung động với phụ nữ, vì vậy, mới có thể kiên nhẫn để ngồi và trò chuyện với anh.
Thậm chí bởi vì anh ấy là một trong số ít người bạn chân thành của mình.
Có những lời, nói ra rồi, giữa anh em, mới không có sự hiểu lầm, mà còn bởi vì người đó là Lam Lam, làm tổn thương cô ấy, thì đồng nghĩa với việc chạm vào giới hạn của anh!
“Không vui chút nào!” Giọng nói Lục Hạo Thành khàn khàn, điềm đạm trả lời cậu ấy.
Anh nói thêm, “Nhưng bây giờ nói với cậu vẫn chưa muộn!”
Đáy mắt Âu Cảnh Nghiêu quét qua sự tức giận, lông mày ẳn một nỗi buồn mờ nhạt hơn trước.
Anh ấy từ từ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tuần tú, lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt Lục Hạo Thành.
Thì ra, cô ấy chính là Cố Ức Lam, khó trách đôi mắt đó lại thu hút anh ấy như vậy.
Trong ký ức của anh ấy, đôi mắt của Có Ức Lam cũng đẹp như vậy.
Màu sắc nhẹ nhàng, nhưng có thể làm dao động trái tim của mọi người, khiến cho trái tim bình tĩnh của mọi người cũng có thể như hoa dao động trên mặt nước.
Trong ký ức, anh ấy dường như dần dần nhớ lại cô bé suốt ngày vây quanh Lục Hạo Thành.
Ánh mắt giận dữ của Âu Cảnh Nghiêu nhìn Lục Hạo Thành hỏi: “Lục Hạo Thành, anh sớm đã biết thân phận của cô ấy, sao không nói cho Cố phu nhân, để Cố phu nhân bắt nạt cô ấy, thậm chí Cố An An cũng……
Âu Cảnh Nghiêu muốn nói nhưng dừng lại, anh ấy dường như biết nỗi lo lắng của Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành thấy anh nghĩ thông suốt rồi, liền cười nhẹ nhàng: “Cảnh Nghiêu, thân phận của Lam Lam, cứ đợi chút đã.”
“Vậy đứa bé thì sao?” Âu Cảnh Nghiêu hỏi, anh ấy muốn biết, Lục Hạo Thành chấp nhận Lam Hân, có khi nào cũng sẽ chân thành chấp nhận con của Lam Hân hay không.
Lục Hạo Thành nở nụ cười ấm áp, đáy mắt không giấu được niềm hạnh phúc: “Cảnh Nghiêu, đứa trẻ đương nhiên là con của Lục Hạo Thành tôi rồi.”
“Ý anh là sao?” Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh bối rối, lời này nghe cứ mơ hồ, anh ấy nheo nheo mắt, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng nói: “Âu Cảnh Nghiêu, nếu đã nói đến mức này rồi, tôi cũng không ngại nói cho cậu nghe thêm tin tức khác, bảy năm trước đây người phụ nữ đã cùng tôi, chính là Lam Lam, vì vậy, ba đứa trẻ là của tôi!”