Chương 353 Tôi bảo cút
Tần Ninh Trăn không thèm quan tâm đến hững lời đồn đại xung quanh, tức giận đi qua, trực tiếp đến văn phòng của Lục Giật Kha.
Điện thoại trong phòng làm việc của Lục Giật Kha không ngừng đổ chuông.
Thư ký Lương Vĩ đang đứng một bên nghe điện thoại, một mực giải thích.
Lục Giật Kha nghe thì phiền lòng, phẫn nộ rút luôn đường dây điện thoại.
Trong phút chốc, phòng làm việc an tĩnh lại, Lương Vĩ có chút mệt mỏi lau mồ hôi.
Khi mở mắt ra nhìn lại máy tính, một đoạn video lại xuất hiện, nhanh chóng ấn vào xem.
Nội dung trong video, là Tần Ninh Trăn tự mình trượt chân ở phòng khách, sau đó chỉ tay vào Lục Hạo Thành mắng, nói rằng Lục Hạo Thành đã đầy bà ta.
Lục Giật Kha cùng Lục Hạo Khải đều chạy đến, sau đó cùng nhau chỉ trích Lục Hạo Thành .
“Chủ tịch, ngài mau tới đây xem.” Lương Vĩ kinh ngạc hô.
Lục Giật Kha ôm trán, tức giận nói: “Sao vậy? Lại có tin tức gì Á xâu?”
Lục Giật Kha đau đầu không thôi, h hiện tại làm ăn khó khăn, không chỉ có mỗi ngày báo đài đều theo dõi, đặc biệt là loại tin tức ở mấy nhà giàu có, chỉ cần có chuyện, lập tức sẽ truyền ra ngoài.
Cùng ngành có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh, ngóng trông anh ngã xuống, tôi đạp lên lưng anh tiến lên, như vậy mọi người mới có phần, càn có người muốn ngư ông đắc lợi.
Lương Vĩ nghiêm trọng nhìn qua Lục Giật Kha, nói: “Chủ tịch, đoạn video này so với tin tức vừa rồi còn khiến người ta lạnh lòng hơn.”
“Cái gì?” Lục Giật Kha quát khẽ, rất nhanh đứng dậy chạy qua nhìn.
Nhìn hình ảnh trong video, đoạn video rất ngắn, đến đoạn ông ta ra mặt dạy dỗ Lục Hạo Thành, chỉ trích Lục Hạo Thành thì kết thúc .
Nháy mắt Lục Giật Kha tức giận đến quay cuồng.
Mi ” Ông đau đớn kêu một tiếng.
Đột nhiên nghĩ đến mấy ngày trước khi Hạo Thành trở về, màn này cũng tái diễn.
Mộc Tử Hoành chỉ trích ông, mà ông lại lựa chọn tin tưởng Tần Ninh Trăn, cũng không thèm nghe con trai mình giải thích một lời.Liền nhận định đó là lỗi của Hạo Thành Mộc Tử Hoành nói, đừng nói là Hạo Thành lòng đã nguội lạnh, ngay cả người ngoài như cậu còn thấy lạnh lòng.
Ông rốt cuộc đã làm gì với con trai mình thế này? Mới có thể khiến cho nó hận ông như kẻ thù.
Lương Vĩ thấy Lục Giật Kha đau khổ, lo lắng hỏi: “Chủ tịch, ngài không sao chứ?”
Lục Giật Kha chậm rãi lắc lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi”Lương Vĩ, mau gọi cho Hạo Thành.” Giọng ông khô khốc khàn khàn, sự việc này đối với ông là một cú sốc lớn.
“Được” Lương Vĩ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Hạo Thành.
Nhưng sau ba bốn cuộc gọi liên tục, không ai nghe máy.
Lương Vĩ vẻ mặt khó xử nói: “Chủ tịch, giám đốc Lục không nghe điện thoại.”
“Thằng nhãi con!” Lục Giật Kha tức giận rồng lên một tiếng.
“Có chuyện gì không thể về nhà đóng bảo nhau sao? Chuyện như vậy, lại bị nó đưa lên mạng, quả thật đáng xấu hẻ.”
Lương Vĩ nói: “Chủ tịch, tôi sẽ gọi qua công ty họ để hỏi.”
Lương Vĩ nói rồi bám số của văn phòng thư ký.
Âu Cảnh Nghiêu đang giải quyết chuyện, đột nhiên nghe thấy điện thoại vang lên, là số điện thoại của tập đoàn Lục Trăn, anh đợi một lúc mới nghe điện thoại.
“Alo!” Giọng nói lạnh lùng không có một chút cảm xúc.
“Thư ký Âu, giám đốc Lục có ở đó không?”
“Anh ấy không có ở đây!” Âu Cảnh Nghiêu thờ ơ trả lời.
“Chuyện mấy thứ trên mạng… .”
“Thư ký Lương, trước tiên hãy kiểm tra địa chỉ IP của công ty ông , xem lại tin tức trước đó, tại sao nó lại truyền từ địa chỉ công ty ông lên mạng, hãy tự mình kiểm tra, sau đó mới gọi điện chất vấn người khác.” Âu Cảnh Nghiêu nói xong, cúp điện thoại trong tích tắc.
Cúi đầu một cách vô cảm và tiếp tục giải quyết vấn đề trong tay.
Lương Vĩ tiếp bíp bất ngờ làm đau lỗ tai, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chủ tịch, giám đốc Lục không có ở công ty.”
“Không ở công ty?” Lục Giật Kha lạnh lùng cười, “Nó chọc vào tổ ong vò vẽ, hiện tại điện thoại cũng không nhận, người cũng biến mắt, vậy không phải muốn mạng tôi sao?” Lục Giật Kha tức giận đến mức vẻ mặt trở nên vặn vẹo.
Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, Lục Giật Kha vừa nghe thấy tiếng động, mặt liền xanh mét.
Nhìn ra phía cửa, thì thấy Tần Ninh Trăn đang vội vàng tiến Vào.
Tần Ninh Trăn nhìn thấy mặt Lục Giật Kha lạnh như băng , đáy lòng cũng run lên.
Bà ta tỏ vẻ đáng thương nhìn Lục Giật Kha, “Ông xã, ông đừng tin mấy thứ trên mạng, có người đang gài bẫy tôi”
Lục Giật Kha nhìn Tần Ninh Trăn trước mặt, trong lòng đột nhiên nghĩ đến câu nói của Mộc Tử Hoành.Ông đang ngủ cạnh một con sói.Lời này ngẫm lại, thật là có lý.
“Hừ!” Lục Giật Kha lạnh lùng liếc, đáy mắt ngập tràn lửa giận, “Bà còn mặt mũi đến công ty đến, cổ phiếu rớt giá, còn có kia chuyện video, rõ ràng là bà tự ngã xuống , sao cứ phải hãm hại Hạo Thành, trong lòng bà đang nghĩ gì vậy? Thâm tâm bà cũng hiểu được, tôi hỗ thẹn với Mộ Thanh, thẹn hai chị em nó, bà đối xử tệ với hai chị em nó thì thôi đi, còn dùng phương thức như vậy ly gián quan hệ cha con chúng tôi, Tần Ninh Trăn, bà là con người sao?”
Trong câu cuối cùng, Lục Giật Kha dùng hết toàn lực rống lên với Tần Ninh Trăn .
Tần Ninh Trăn bà ta bị mắng mà lùi lại mấy bước.