Chương 301 Sâu trong lòng cô vẫn còn hận
Anh vừa tắm xong, mái tóc đen nhánh như mực ướt sũng khiến anh càng trở nên hấp dẫn hơn.
Khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng, giờ phút này biểu cảm lại đông cứng và máy móc, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ, cũng có rất nhiều suy nghĩ rối rắm.
Đột nhiên, anh hạ quyết tâm, ngón tay mảnh khảnh, gõ nhanh bàn phím điện thoại.
“Lam Lam, em đã ngủ chưa?”
Sau khi gửi tin nhắn, Lục Hạo Thành hồi hộp chờ đợi tin nhắn trả lời.
Mà Lam Hân lúc này cũng đang cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Đào Mộng Di.
Cúi đầu, liền thấy tin nhắn Lục Hạo Thành gửi đến, cô dừng một chút, sau đó nhấp vào WeChat để xem.
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Lam Hân cảm thấy bói rối.
Thật sự đến bây giờ, vẫn không biết trong lòng Lục Hạo Thành rốt cuộc đang nghĩ gì?
Cô khẽ cắn môi dưới, cầm điện thoại gõ nhanh một dòng.
“Giám đốc Lục, đang chuẩn bị ngủ, ngủ ngon.”
Lục Hạo Thành nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng thông báo của WeChat, liền nhanh chóng mở đôi mắt sắc lạnh, nhìn mấy chữ ngắn ngủi kia lại khiến một ngày chán nản của anh như biến mất, nhảy dựng lên vì sung sướng.
Anh cúi đầu, tóc lòa xòa trước trán khiến khuôn mặt trời ban kia càng thêm mê người, một nụ cười dịu dàng nở rộ.
Ngón tay của anh nhanh chóng chuyển động “Lam Lam, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!”
Sau khi gửi trả lời Lam hân, Lục Hạo Thành đột nhiên cảm giác bản thân rất có thành tựu.
Lập tức lại gửi tin nhắn wechat cho Tiểu Tuấn.
“Tiểu Tuấn, đã ngủ chưa?”
Nhưng tin nhắn này gửi đi, lại giống như đá chìm xuống đáy biển, vẫn không có phản hồi.
Lục Hạo Thành kiểm tra thời gian, lúc này, Tiểu Tuấn chắc là đã đi ngủ rồi nhỉ?
Kỳ Kỳ cũng ngủ rồi sao?
Anh rất muốn ôm con gái một cái, nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của cô bé, lòng anh cũng mềm đi.
Lục Hạo Thành mỉm cười hít sâu một hơïi rồi mới nằm Ấ ^ “ Ầ % xuông, xem ra đêm nay anh có thê ngủ ngon.
Lam Hân thật ra vẫn chưa đi ngủ, mà là đang nhìn tin nhắn Đào Mộng Di gửi tới.
“Khương Lam Hân, có phải là mày không?”
“Là mày đã trở lại, đúng không?”
“Khương Lam Hân, mày rốt cuộc muốn làm gì? Đừng trốn tránh, mày muốn làm gì, nói thẳng ra , không cần lén lút như vậy.”
“Khương Lam Hân, mày là thứ “giấu dao sau nụ cười”, đồ vô ơn khốn kiếp, mày chỉ được cái “tốt mã dẻ cùi” (hào nhoáng bên ngoài, làm ra vẻ), tao một tay nuôi mày lớn lên, mày có thể báo đáp tao như vậy sao?”
Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, Lam Hân nở nụ cười.
Cô tự nói thầm: “Đào Mộng Di, tôi không “giấu dao sau nụ cười”, không tâm rắn rết, sao có thể xứng với người “mặt người dạ thú”, “tốt mã dẻ cùi” như bà chứ.
Cô đã dùng lòng tốt của mình để chăm sóc một con chó không có lương tâm, cuối cùng bị cắn đến máu tươi đầm đìa.
Cô cũng không bao giờ chủ động trêu chọc người khác, nhưng cũng không có nghĩa cô mặc người bắt nạn, cô hiền lành, nhưng cũng rất quyết liệt.
Lam Hân đặt điện thoại xuống và nhìn mình trong gương, giữa lông mày thoáng hiện nét buồn bã và tức giận.
Thực ra, sau bao nhiêu năm, cô đã nghĩ sẽ quên đi những tổn thương mà mình phải chịu trước đó.
Nếu bị chó điên cắn, chẳng lẽ bản thân cũng nằm xuống và cắn lại một cái sao?
Nhưng cô lại luôn có một câu hỏi, là Đào Mộng Di đem cô từ đâu tới?
Cha mẹ ruột của cô rốt cuộc là ai?
Đây là những điều cô muốn có câu trả lời.
Quá khứ thường xuất hiện trong giấc mộng, nhưng cả trong mơ cũng không chịu buông tha cho chính mình.Bởi lẽ, trong lòng cô còn hận, thời gian bảy năm cũng không thể làm cho miệng vét thương khép lại.
Cô tắt điện thoại di động, sau đó giấu ở nơi ít người thấy.
Nhìn qua lại thấy Giai Kỳ gửi tin nhắn, cô ấy đã về đến nhà , cô cười cười, mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, vốn đã quen dậy sớm, Lam Hân vẫn không ngủ nướng mà thức dậy chạy bộ.
Cô đã quen với việc chạy vào buổi sáng, đặc biệt là vào cuối tuần.
Trên đường chạy bộ, cô cũng sẽ thuận tiện mua đồ ăn trở về.
Khi ra khỏi cửa, cô còn đề lại giấy nhắn cho mẹ, nhân tiện sẽ đi mua đồ ăn mẹ không cần ra ngoài đi chợ nữa.
Nhà cô cách nơi Trầm Giai Kỳ ở cũng không xa, bên kia cũng có chợ, cô liền chạy theo hướng đó.
Tới trước cổng nhà Trầm Giai Kỳ, toàn thân Lam Hân đã đổ mồ hôi đầm đìa..
Cô dừng lại, nhìn qua cổng nhà, cũng vừa mới tám giờ, lúc này gia đình cô ấy chắc còn chưa dậy.
Lam Hân cười nhẹ, sau khi vận động, nét ửng hồng trên gương mặt xinh đẹp rạng ngời như ánh ban mai Vừa xoay người, tính toán chạy qua chợ mua đồ.
“Giai Kỳ, em muốn đi đâu?”
Lam Hân vừa nghe đến tên Giai Kỳ, lập tức dừng chân.
“Cố Ức Lâm, tôi muốn đi đâu, không cần anh quan tâm, anh tránh ra.”
Lam Hân vừa nghe, lờ mờ đoán ra phương hướng, hình như là cửa sau nhà Giai Kỳ.
Cố Ức Lâm này sao đến sớm như vậy?
Lam Hân từ từ tiến lại.
“Giai Kỳ, anh biết, đều là anh không tốt, Giai Kỳ, thật xin lỗi. Là anh không bảo vệ tốt em và con của chúng tôi.”
“Cố Ức Lâm, con của chúng tôi đã không còn, ràng buộc của chúng tôi cũng biến mất , về sau anh cũng đừng tới tìm tôi nữa.”
“Con của chúng tôi đã không còn, ràng buộc của chúng tôi cũng biến mắt” , những lời này giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Cố Ức Lâm.
Lam Hân vừa bước tới, chợt nghe thấy lời nói kiên quyết của Trầm Giai Kỳ, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đang đau đớn, Lam Hân thật sự thấy đau lòng thay cô ấy.
Cô bước nhanh tới, đỡ Trầm Giai Kỳ đang thống khổ, “Giai Kỳ, cậu không sao chứ?”
Trầm Giai Kỳ vừa thấy Lam Hân, giống như tìm được chỗ dựa vào, trái tim đang đuối nước như vớt được cọng lục bình trôi, lòng cũng bình tĩnh hơn.
“Lam Lam, tôi không sao?” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng nước mắt lại giàn giụa.
Cố Ức Lâm vừa nghe đến hai chữ Lam Lam, cả người liền căng thẳng.
“Có Ức Lâm, mới sáng sớm đã làm gì vậy?” Lam Hân căm tức.
Cô đã nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện vào đêm hôm đó, chính là tên Cố Ức Lâm này nói phải chia tay .
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!