Chương 265: Anh đến muộn bao nhiêu năm như Vậy biết bù đắp như thế nào đây
Lam Tử Tuấn cười nói: “Nhiên Nhiên, vất vả cho em rồi.”
Nhiên Nhiên lần này đã lập công lớn, nếu không nhờ có cậu thì với điều kiện hiện tại của gia đình, muốn mua một căn nhà ở Giang Thị thực sự rất khó!
“Anh à, chuyện nhỏ ấy mà. Mặc dù bận, nhưng em cũng đã học được rất nhiều. Nếu cứ ở nhà ngồi không thì sao em có thể được như ngày hôm nay chứ? Mẹ Cần Nghiên lại là nhà môi giới có tiếng, nên cũng không ai làm khó em cả.” Những lời này của Lam Tử Nhiên đều đúng như sự thật, không hề phóng đại, quả thật, thời gian vừa qua, công việc và cuộc sống của cậu đều thuận buồm xuôi gió.
Lam Tử Tuấn dừng lại nhìn em trai, mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên, che bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày: “Nhiên Nhiên, em cứ làm những chuyện em thích. Sau này anh sẽ lo toan cho cả gia đình chúng ta. ” Cậu quyết không để Nhiên Nhiên phải bận rộn, vất vả như thế này nữa.
Lam Tử Nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Anh à, em thực sự thích công việc này, nếu không thì làm sao em có thể bôn ba đây đó như thế này được chứ. Mẹ cũng đã cố gắng làm lụng vất vả để cho ba anh em mình một cuộc sống tốt đẹp, vậy thì sao chúng ta lại không cùng mẹ cố gắng được chứ? “
Lam Tử Nhiên vẫn thường nghĩ, thực ra ba anh em cậu rất may mắn, đặc biệt là khi gặp được mẹ Cẩn Nghiên và chú Nhạc Cần Hy.
Cũng nhờ có hai người họ mà cuộc sống của gia đình cậu cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Hai anh em Lam Tử Tuấn quay trở lại tòa nhà ở đường số 5, Lam Tử Nhiên gõ cửa, cậu mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ đến việc sắp được gặp lại mẹ.
Cậu nhìn xuống túi thức ăn trong tay, tất cả đều là những món mẹ thích ăn nhát.
Vì muốn cho mẹ thưởng thức những món ăn nóng hồi, chú Nhạc đã phải phi xe tức tốc tới đây.
Lam Hân nghe thấy tiếng gõ của, liền vui vẻ đứng dậy mở cửa: “Tiểu Tuấn, Nhiên Nhiên, các con về rồi à, mau vào nhà thôi.”
Nói xong, Lam Hân liền nhìn ra phía sau hai anh em Tử Tuấn, nhưng tiếc là chẳng còn ai khác nữa cả.
Lam Tử Nhiên ngầm hiểu suy nghĩ của mẹ, vội cười nói: “Mẹ, mẹ không phải ngóng nữa đâu, chú Nhạc đưa chúng con đến trước nhà xong về rồi ạ.”
“À, ra vậy!” Lam Hân mỉm cười.
“Vào đi các con!” Lam Hân nép sang một bên để hai anh em cậu vào.
Hai anh em Tử Tuấn vừa bước vào đã thấy Lục Hạo Thành đang ngồi trên sô pha, liền liếc nhau một cái.
Lam Tử Nhiên cười hỏi: “Chú Lục, sao chú lại ở nhà cháu?”
Lục Hạo Thành từ tốn nhìn về phía hai anh em cậu: “Nhiên Nhiên, Tiểu Tuấn, các cháu về rồi à, mau vào ngồi đi.” Lục Hạo Thành mỉm cười chào hỏi.
Nhìn thấy hai anh em họ, anh ngay lập tức cảm thấy mọi thứ dường như rõ nét hơn rất nhiều, hệt như màn sương ban mai đã tan biến hết vậy.
Hai anh em Tử Tuấn bước lại gần, Lam Tử Nhiên thầy đồ ăn trên bàn bèn cười nói: “Mẹ, xem ra mẹ phải cất những món này đi để ngày mai ăn rồi.”
Lam Tử Tuấn vừa nói vừa chỉ vào túi đồ ăn cậu mang về.
Lam Hân mỉm cười đón lấy, cất vào tủ lạnh.
“Máy món này để mai Tiểu Tuần ăn sáng cũng được!
Giám đốc Lục mang đồ ăn tới nhiều lắm, chúng ta cùng ăn thôi.”
“Vâng, vậy là sáng mai con không phải nấu đồ ăn sáng rồi.” Nói xong, Lam Tử Tuần liếc nhìn Lục Hạo Thành đang đứng bên cạnh, cậu không ngờ rằng Lục Hạo Thành lại mang cả đồ ăn sang cho mẹ mình.
Lục Hạo Thành bắt gặp ánh mắt của Lam Tử Tuấn bèn mỉm cười ôn hòa, thân thiện, hoàn toàn không lạnh lùng giống như lời đồn.
“Chú Lục, cảm ơn chú vì đã mang đồ ăn đến cho mẹ cháu, tiện có chú ở đây, cháu cũng muốn báo cho chú biết tin là mai cháu sẽ qua công ty chú để chụp ảnh đại diện, lần này cháu chỉ có năm ngày thôi.” Lam Tử Nhiên cười nói.
Lương chụp hình đại diện của bên tập đoàn Lục Thị rất hậu hĩnh, chỉ cần chụp xong thì sẽ có tiền mua máy may mà mẹ cậu thích rồi.
Ở nhà may quần áo cũng tiện cho mẹ cậu hơn.
Mẹ cậu rất thích thiết kế trang phục, quần áo mẹ mặc thường ngày đều là những kiểu mẫu mà mẹ cậu thích nhất.
Bộ nào mẹ mặc trông cũng rất đẹp, nhìn thôi đã thấy thích mắt rồi.
“Được, Tiểu Tuấn, không thành vấn đề.” Lục Hạo Thành cười.
Nhìn hai cậu con trai, anh rất vui và hạnh phúc, đặc biệt đây lại là con của anh và Lam Lam.
“Tiểu Tuần, Nhiên Nhiên, tối nay các con đi chơi có vui không?” Lam Hân ngồi bên cạnh hỏi.
Lam Tử Nhiên cười nói: “Hôm nay chỉ có mẹ Cẩn Nghiên với chú Nhạc đi, thiếu mình mẹ thôi, cả buổi tối trông chú Nhạc buôn lắm, ăn uống xong xuôi chú đưa bọn con về luôn.”
Lục Hạo Thành nghe xong, trong lòng liền lên cơn ghen khó chịu, nhất là khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Nhiên Nhiên lúc nhắc đến Nhạc Cần Hy.
Nhưng mà, anh đã đến muộn bao nhiêu năm như Vậy, biết bù đắp như thế nào đây?
Anh phải hành động nhanh hơn, nếu không thì Nhạc Cần Hy sẽ cướp Lam Lam trước mắt, dù gì thì Nhiên Nhiên và Tiểu Tuấn đều quý anh ta.
Nhạc Cần Hy cũng không hề che giấu tình cảm dành cho Lam Hân.
“Vậy hôm khác mẹ con mình hẹn lại mẹ Cần Nghiên và chú Nhạc nhé, Nhiên Nhiên, lần này con ở lại năm ngày, mẹ vui lắm.” Lam Hân ngoài miệng cười nói vậy nhưng sâu trong lòng, cô thấy rất xấu hổ vì Nhiên Nhiên kiếm tiền nhiều hơn cả cô, lại bận rộn và vất vả hơn cô rất nhiều, hơn thế nữa, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, trong hoàn cảnh như này đúng là đang làm khó cậu.
Nhiên Nhiên còn nhỏ như vậy nhưng đã phải gánh vác trọng trách nặng nề này, đôi lúc, người làm mẹ như Lam Hân cũng thấy mình thật vô dụng.
“Mẹ, con cũng rất vui, nhưng Kỳ Kỳ lâu rồi chưa được gặp mẹ nên nhó mẹ lắm.” Nhiên Nhiên cười nói, Kỳ Kỳ vốn được ở cùng mẹ, giờ lại phải sang ở cùng bà nội, dù không phải là tự nguyện nhưng Kỳ Kỳ cũng rất nhớ mẹ.
Mỗi lần gặp, Kỳ Kỳ đều nũng nịu đòi tìm mẹ!
“Vậy hả con? Lát nữa mẹ sẽ gọi cho bà Kỳ Kỳ, cũng không thể để bà nội phiền lòng được.”
Lam Hân đang nói chuyện thì bỗng có chuông điện thoại, cô lấy điện thoại ra xem, thì ra là mẹ cô gọi tới.
Cô mỉm cười đứng dậy bắt máy: “A lô! Mẹ ạ”“
“Ừ! Lam Lam à con, chuyện nhà cửa đã ổn thỏa chưa con?”
“Cũng xong xuôi rồi mẹ ạ. Mấy ngày nay con đang thuê người sửa chữa lại, đợi triển lãm tranh của Kỳ Kỳ kết thúc, mẹ và Kỳ Kỳ có thể đến ở cùng chúng con rồi.” Lam Hân mỉm cười hạnh phúc, gia đình cô cuối cùng cũng sắp được đoàn tụ rồi.
“Ừ, vậy thì mẹ cũng yên tâm hơn rồi, Nhiên Nhiên cũng về Giang Thị rồi, đã đến nhà chưa con?”
“Dạ, hai chị em Cần Nghiên đón hai anh em Nhiên Nhiên đi ăn, vừa về rồi ạ, cũng vừa hay ngày mai Nhiên Nhiên đến công ty con chụp ảnh đại diện.”
“Ừ, thế thì mẹ yên tâm rồi!”
Lam Hân vừa nói chuyện, vừa đi vào bếp.
Lam Tử Tuần quay sang liếc Lục Hạo Thành một cái, hỏi: “Giám đốc Lục, ban nãy chú chỉ ăn cơm cùng mẹ cháu, không làm chuyện gì khác chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!